Chương 5.
Buổi trưa,    bàn  việc để thu dọn đồ đạc.
Món đồ trang trí hình hành tinh nhỏ đặt  bàn vẫn còn ở đó, năm Thẩm Lăng An  nghiệp,    tặng nó cho . Khi ,   từng thề thốt chắc nịch:
“Em chính là cả thế giới của .”
  giễu cợt chính ,  món đồ  cuối,  cũng cẩn thận mang theo nó.
Khi  đang ôm thùng đồ rời , Chung Yểu Yểu bỗng bước , sắc mặt đầy lo lắng.
“Xin   … Hình như hôm nay   rơi mất sợi dây chuyền,  thể nhờ   phối hợp kiểm tra một chút  ? Đây chỉ là kiểm tra định kỳ thôi ạ.”
Cả văn phòng bắt đầu râm ran bàn tán.
“Dây chuyền của giám đốc Chung á? Sáng nay   thấy, viên kim cương to ơi là to, sáng lấp lánh luôn!”
“Cô   khéo  thôi, chứ    ai đó thấy  quá nên nổi lòng tham, lén lấy  cũng nên!”
“Trời ơi! Văn phòng    trộm ? Bảo  dạo  bánh kẹo  bàn  cứ  cánh mà bay!”
Thẩm Lăng An  bên cạnh Chung Yểu Yểu,  hiệu cho bộ phận an ninh chặn lối   văn phòng,  đó tiến hành kiểm tra từng  một.
Khi đến lượt ,  đặt thùng đồ xuống, phối hợp kiểm tra.
Rõ ràng, ánh mắt Thẩm Lăng An nhanh chóng dừng  ở món đồ hình hành tinh nhỏ đặt  cùng. Anh  sững  một giây,   hiệu cho  đổ hết đồ trong thùng  sàn.
Loảng xoảng,  thứ đổ  lộn xộn.
Món đồ nhỏ bé  vỡ tan, như thể tình yêu sáu năm giữa  và  , một khi   vết nứt, thì  thể nào hàn gắn.
Mấy  bảo vệ cúi xuống lục tìm, đột nhiên Chung Yểu Yểu che miệng thốt lên:
“Là dây chuyền của !”
Cả văn phòng lập tức  tiếng kêu  thu hút, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía . Sau lưng  là những lời thì thầm đ.â.m thẳng  tim:
“Trời ơi! Không ngờ Tống Minh Sương  trộm dây chuyền của giám đốc mới! Nếu phó tổng Thẩm  kịp thời chặn cửa, chắc giờ cô   ôm dây chuyền cao chạy xa bay !”
“Thật  thể tin nổi, cô   là loại  như ! Hóa  đúng là    mặt   lòng. Chỉ vì  giám đốc mới ‘cướp’ mất chức vụ mà nhỏ mọn đến mức  ?!”
“Quá nhỏ nhen! Còn  trộm cắp nữa! May mà cô   nghỉ việc , chứ  mà   việc cùng thì đúng là lo ngay ngáy!”
Mặt  trắng bệch.
 tuyệt đối  động  sợi dây chuyền đó. Trong lúc  lên phòng đưa đơn xin nghỉ, chắc chắn   ai động tay  đồ của .
Thẩm Lăng An sắc mặt u ám, từ đống đồ lộn xộn nhặt lấy sợi dây chuyền kim cương.
Anh  cầm dây chuyền trong tay, ánh mắt đầy thất vọng   chằm chằm:
“Tống Minh Sương!”
Anh  gào tên , còn  cúi đầu  thấy  chân  , những món đồ của   dẫm đạp  đế giày.
Anh  còn cố tình nghiến mạnh, nghiền nát luôn cả mảnh vỡ của hành tinh nhỏ bé đó.
  ngẩng đầu lên, bốp!
Thẩm Lăng An  chút do dự, tát  một cái thật mạnh.
“Xin  Yểu Yểu ! Tại  cô  lấy sợi dây chuyền  tặng cho cô ?!”
Khoảnh khắc đó, trái tim    nguội lạnh.
Trong tay   là sợi dây chuyền kim cương trị giá hàng trăm vạn,  chân   là món quà rẻ tiền đến mức  bằng một góc của dây chuyền , món quà   từng  đại diện cho cả thế giới của  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-hoa-cat-canh-no-xuan-cung-chang-con-sac/3.html.]
Chỉ trong giây lát, nước mắt   kìm  mà rơi xuống.
Bị đồng nghiệp hiểu lầm thế nào  cũng chịu …
 cái tát của   bên  suốt sáu năm, mới chính là điều khiến tim  đau đớn tột cùng.
Anh … thật sự  tin  ?
Thấy  im lặng, Thẩm Lăng An  như kéo lê một đống rác, lôi  đến  mặt Chung Yểu Yểu, giọng lạnh như băng:
“ bảo cô xin ! Giải thích rõ ràng tại   ăn trộm!”
Trong mắt Chung Yểu Yểu thoáng hiện lên một tia đắc ý, nhưng  nhanh cô  liền giả vờ nhíu mày, đưa tay  định đỡ  từ sàn nhà lạnh lẽo  dậy.
 hất tay cô  , giữ  chút kiêu hãnh cuối cùng, tự   dậy.
Dù đôi mắt  nhòe lệ, nhưng sống lưng  vẫn thẳng tắp:
“  lấy! Văn phòng  gắn camera,   xem  để chứng minh sự trong sạch của !”
“Vả …”
“Chỉ là một sợi dây chuyền kim cương rẻ tiền,   từng để  mắt!”
  thẳng  mắt Chung Yểu Yểu, từng từ từng chữ rành rọt, đầy kiêu hãnh.
Chương 6.
“Đủ , đừng phát điên nữa!”
Thẩm Lăng An bịt chặt miệng , lôi   khỏi văn phòng. Bàn tay   siết chặt lấy miệng mũi , mạnh đến mức như  bóp nghẹt  đến ngạt thở.
Ngay  đó,   thấy tiếng Chung Yểu Yểu trong phòng, cô  mỉm   với   bằng giọng đầy độ lượng:
“Vì dây chuyền  tìm  ,  cũng   tổn thất gì, dù  chúng  cũng là đồng nghiệp,   truy cứu nữa ! Chiều nay  sẽ đặt  chiều cho  , coi như cảm ơn  giúp đỡ!”
Thẩm Lăng An rõ ràng  sợ  sẽ vạch trần mối quan hệ giữa hai chúng   mặt  , nên lập tức kéo   phòng pha .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Nói , cô rốt cuộc   gì? Dù phát điên cũng   giới hạn chứ.”
Anh   day trán  bực dọc, như thể  chuyện khiến   cực kỳ nhức đầu.
 thở dốc từng ,  mặt là những vết bầm xanh tím do   siết để .
“Em từ bao giờ…  trở thành  như ? May mà Yểu Yểu còn rộng lượng, bây giờ cô lập tức  xin  cô !”
“  xin . Chuyện   ,  sẽ  nhận!”
  thẳng   , lạnh lùng . Anh  hỏi  vì    đổi, còn , cũng  hỏi   từ khi nào trở nên xa lạ và đáng sợ đến ?
Chung Yểu Yểu bước  phòng pha , rót cho  một cốc nước nóng, đưa tới  mặt:
“Minh Sương, uống chút nước cho dịu .   trong lòng cô  oán hận với , nhưng   đừng kích động như  nữa.”
  nhận lấy, Chung Yểu Yểu  “vô tình”  bỏng tay, nước nóng đổ lên cánh tay .
“A! Nóng quá…”
Cô  chỉ  mấy giọt nước văng  đầu ngón tay  kêu lên thảm thiết.
Thẩm Lăng An lập tức cuống cuồng kéo cô  đến vòi nước rửa tay.
Còn  mặc váy áo mỏng manh, chiếc sơ mi voan   nước sôi  ướt sũng.
Phần cánh tay  nước hắt trúng rát bỏng như thiêu,  nước bốc lên trắng xóa.
 lặng lẽ  nhà vệ sinh xử lý vết bỏng, cổ tay trái nhanh chóng đỏ lên, phồng rộp từng mảng.