Lăng Tiêu cũng  xuất hiện  phiền  thêm nữa.
Dù , giờ đây   cũng khó mà giữ nổi vị trí của .
Trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó,   mời một đồng nghiệp của   –  đang cạnh tranh trực tiếp với   cho vị trí đoàn trưởng.
Người đó tính tình nguyên tắc, liền đích danh tố cáo Lăng Tiêu  vấn đề về tác phong đạo đức.
Thực tế là  đây Lăng Tiêu đúng là  hành vi   đắn, nên bây giờ nhà họ Lăng bên đó rối như tơ vò.
Ngày  rời khỏi Hải Thành,  nhiều  đến tiễn .
Chú Bùi và các nhân viên trong tiệm thuốc Đông y, mấy  bạn  thiết, hàng xóm láng giềng, cả những bệnh nhân  từng chữa trị, thậm chí vợ chồng ông chủ Vương cũng đặc biệt đến tiễn .
Lúc đó  mới chợt nhận , thì  bao năm qua,    đơn độc.
Chỉ là năm đó đột ngột mất cả cha , cú sốc quá lớn khiến  chỉ  mù quáng tìm kiếm sự ấm áp và tình yêu mà Lăng Tiêu mang .
   quên mất rằng, thực  bên cạnh  vẫn còn những  thật lòng thương yêu .
Tình cảm họ dành cho   hề ít hơn Lăng Tiêu, thậm chí còn chân thành và bền chặt hơn những gì   từng cho.
 bịn rịn chia tay họ.
Giữa những bóng  đan xen, khóe mắt  vô tình lướt qua một dáng hình quen thuộc.
  co  trong một góc tối, hèn mọn như cái bóng  dám  thẳng  ánh sáng.
Chúng   ngăn cách bởi biển , cuối cùng vẫn  rời xa .
  chút lưu luyến   bước lên chuyến tàu  Kinh Thị.
Từ nay, mãi mãi  gặp , Lăng Tiêu.
13
Những ngày học đại học trôi qua thật vui vẻ.
Ba năm ở Thanh Bắc,  thỏa sức tận hưởng sự tự do và sự khai sáng của tri thức.
Gần đây,  đang yêu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thật may mắn, những ký ức đáng tiếc với Lăng Tiêu  hề tước đoạt  khả năng yêu thương của .
Người yêu hiện tại của  tên là Lâm Dịch Châu, là con trai thứ tư của gia tộc họ Lâm – một tập đoàn thương mại lớn ở Kinh Thị.
Lâm Dịch Châu là đàn    hai khóa,  học chuyên ngành y học Đông Tây kết hợp, còn   học ngành dược lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-nang-diu-dang-boc-lo/9.html.]
Trong quá trình học, chúng   nhiều cơ hội tiếp xúc, lâu dần tình cảm dần nảy nở.
Tuy nhiên, theo lời Lâm Dịch Châu, ngay từ ngày nhập học, khi gặp  ở quầy tiếp đón tân sinh viên,     lòng  ngay từ cái  đầu tiên.
  trêu   là mắt   thật đặc biệt.
Hôm đó   kết thúc hành trình hai ngày hai đêm  chuyến tàu hỏa, tự  kéo theo đống hành lý nặng nề, đổi ba bốn chuyến xe mới đến  cổng trường Thanh Bắc.
Đừng  là phong thái thướt tha, ngay cả vẻ ngoài gọn gàng cũng chẳng  nổi.  còn chẳng dám nghĩ  bản   khi  trông thảm hại thế nào.
Thế mà Lâm Dịch Châu   nghiêm túc  với :
“ ngay  đầu tiên  thấy em,    thể rời mắt .”
Anh  còn đầy dụng tâm khi nhiều  cố tình tạo cơ hội gặp  ở khắp nơi trong khuôn viên trường.
 cũng   cô gái ngây thơ  hiểu sự đời, vài  như thế  cũng phần nào nhận  ý tứ của Lâm Dịch Châu.
Cuối cùng,  ngày Lâm Dịch Châu  đầu hẹn   chơi,   thẳng thắn kể với  về quá khứ của .
Về  thế, về những trải nghiệm, và cả câu chuyện giữa  và Lăng Tiêu.
Trong cuộc hôn nhân  hạnh phúc  đây,   học  một điều.
Tình yêu  chỉ cần chân thành là đủ để vượt qua  thử thách, mà còn cần sự thẳng thắn, sự môn đăng hộ đối, và sự ủng hộ từ gia đình, bạn bè…
 cứ nghĩ  khi  xong những điều , Lâm Dịch Châu sẽ cân nhắc thiệt hơn.
Ai ngờ      theo lối mòn thông thường, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm như trút  gánh nặng.
Anh  hoảng hốt đặt tay lên ngực, :
“May quá, may quá,  còn tưởng em sẽ từ chối  cơ đấy.”
    mà     gì.
Dù    thẳng, nhưng cũng   đồng ý với tình cảm của   .
“Anh  bận tâm việc em từng kết hôn ?”
“Có gì  mà bận tâm? Mẹ  lúc lấy bố  còn là  thứ ba  đấy, mà bố  vẫn coi bà  như bảo bối cơ mà.”
Ừm… chuyện  thì đúng là   ngờ tới.
“Cha  em đều  mất, dù em là hậu nhân của tiệm thuốc Đông y, nhưng gia thế của em so với gia đình  thì chẳng đáng kể gì cả.”
“Ơ,   kể với em ? Trước khi  ăn phát đạt, bố  từng là ăn mày đấy.”
Lâm Dịch Châu luôn  cách ứng phó, phá vỡ  băn khoăn và lo lắng của .