Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 19: Tặng anh

Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:25:05
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba tuần trôi qua kể từ sự kiện ở sân F1, và với Eden, những ngày tháng giống như một chuyến dài thoát khỏi những trách nhiệm thường nhật. Không bất kỳ bóng dáng nào của Fernando, sự kiện, cuộc gặp gỡ nào lôi kéo trở thực tại. Thời gian như dừng , cho phép Eden sống trong một thế giới riêng biệt, nơi thứ diễn nhẹ nhàng và hảo. Cậu lang thang qua các thành phố mới, những khu resort xa hoa, tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình mà chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì.

đôi lúc cảm thấy như đang trôi lơ lửng mây, Eden vẫn rõ rằng một ngày nào đó, thực tại sẽ ập đến. Và hôm nay, khi chiếc đồng hồ tay ngừng nhắc nhở về sự trôi qua của thời gian, nhận rằng thứ sẽ đổi.

Công ty của Eden, sự kiện đó, Banco Santander - ngân hàng lớn nhất Tây Ban Nha, giúp đỡ, nhưng cũng chính vì một lời hứa mà Eden lỡ miệng đưa giờ đây đang trở thành gánh nặng. Cậu hứa sẽ trực tiếp giám sát dự án mới mà ngân hàng đảm bảo, mặc dù chẳng chút hứng thú nào với công việc . Eden nghĩ rằng việc sẽ bao giờ đến, nhưng thực tế như tưởng. Thế là giờ đây, khi mà sự lỡ lời đẩy tình thế , Eden buộc , buộc đối mặt với những trách nhiệm mà chẳng hề mong đợi.

Mọi thứ giờ đây còn như . Những ngày tháng tự do sắp sửa kết thúc, và dù , công việc chờ sẵn mắt. Lời hứa là lời hứa, dù trong lòng Eden, sự kiên nhẫn và lòng nhiệt huyết còn như lúc ban đầu. còn sự lựa chọn nào khác.

“Lúc nào cũng là tâm điểm chú ý…” Trợ lý thể nhịn mà thở dài, giọng điệu chút trách móc nhưng cũng thiếu phần hài hước. Anh nhíu mày, mỉm như một cách chấp nhận phận. “Cậu luôn khiến thứ trở nên thế ?”

Eden đáp, chỉ nhẹ nhàng bước tiếp. cái của trợ lý vẫn vang vẳng trong gian, như một điều quá quen thuộc, và phần tự giễu.

Trong khi trợ lý vẫn kéo chiếc vali theo từng nhịp bước, ánh mắt Eden tiếp tục đón nhận tất cả sự chú ý từ xung quanh. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng hề tầm thường, phối cùng bộ vest màu be. Mỗi chi tiết bộ đồ, từ chiếc áo sơ mi là phẳng lỳ, đến bộ vest vặn, đều toát lên sự tinh tế và đẳng cấp. Trên tay, chiếc đồng hồ Patek Philippe khẽ loé sáng.

Eden quá quen với cái sự chú ý của khác. Cậu qua những dãy ghế, bước chân vững vàng, ánh mắt hề dù phía là một biển đang chăm chú . Cái cảm giác theo dõi, dẫu , trở thành một phần trong cuộc sống của , giống như thói quen thể thiếu mỗi ngày.

nghĩ mà xem, thực , Eden thể trở thành một ngôi nổi tiếng, một idol mà đều ngưỡng mộ, một hình mẫu lý tưởng cho những bức ảnh tạp chí mạng xã hội. Cậu vẻ ngoài quyến rũ, cái khí chất tỏa từ đủ để thu hút cả ngàn ánh mắt cùng lúc.

thể? Eden là kiểu sẽ chẳng bao giờ yên một chỗ lâu dài, vì sự nổi tiếng sẽ chỉ thêm nhàm chán mà thôi. Cậu là kiểu thể tuân theo kỷ luật, thể giữ hình ảnh suốt thời gian dài. Chắc chắn nếu là idol, scandal sẽ nối tiếp scandal. Cậu sẽ là kẻ “đàn đúm”, bạn với những đêm dài tiệc tùng dứt, nhảy múa suốt đêm ở các hộp đêm, rượu chảy như suối, quán bar chẳng thiếu bóng dáng của . Rồi những ván bài cờ bạc, poker cũng trở thành sở thích, nơi tự do quên những ràng buộc trong cuộc sống.

Sẽ một ngày, công ty chủ quản của Eden sẽ ròng, mà van nài, xin đừng ăn chơi đàn đúm, đừng một “idol” nữa, hoặc thậm chí giải nghệ , nếu thứ rơi hỗn loạn. Họ sẽ cắn răng cái cách Eden cứ lao những đêm tiệc thâu đêm suốt sáng, với những cuộc vui bao giờ điểm dừng. Mỗi xuất hiện ở các sự kiện, là một họ cầu nguyện, mong Eden đừng điều gì quá lố ống kính, đừng tạo thêm một scandal nào nữa. tất cả những thứ sẽ chẳng bao giờ giúp là một “idol”.

Cậu phù hợp với cái danh xưng “hình mẫu” – Eden chính là kẻ phá vỡ quy tắc, chứ theo đuổi sự hảo.

Eden dừng một chút, , ánh mắt chút cảm xúc. Cậu khẽ, giọng hờ hững nhưng đầy sự lạnh nhạt: “ nhớ rằng trả tiền lương cho để phán xét ?”

Thấy ? Đã rằng thể trở thành minh tinh mà!!

___________________________________

Madrid sáng sớm, những con phố như bừng tỉnh ánh nắng dịu dàng, vươn dài qua từng góc phố, chiếu sáng mặt đường lát đá. Đường phố nhộn nhịp, những chiếc xe lướt qua như những vệt sáng, lướt qua các quán cà phê vỉa hè, nơi những dân bắt đầu cuộc sống của với những ly cà phê đen nồng, những cuộc trò chuyện vang vọng giữa gian rộng lớn. Ánh sáng đèn đường bắt đầu mờ khi mặt trời lên cao, nhưng vẫn còn sự phản chiếu lấp lánh những bề mặt sáng bóng của cửa kính các cửa hàng.

Tiếng còi xe, những bước chân vội vã, âm thanh của cuộc sống hòa quyện với tạo nên một nhịp điệu thể thiếu của thành phố . Mọi thứ, dù là những hàng cây rợp bóng những bộ cầm theo túi xách, đều mang một vẻ gì đó vội vàng nhưng cũng tự nhiên, như thể thứ đều diễn theo một quy luật bí ẩn mà ít ai nhận .

Trợ lý vội vã bước nhanh theo Eden, từng bước chân của như lướt qua những ngóc ngách của Madrid, đầy tự tin và kiêu hãnh. Ánh đèn từ các con phố phản chiếu lên bộ vest màu nâu be của .

“Cậu đến đây là để giám sát công trình để mua thêm đồ hiệu?” Trợ lý với giọng trách móc, nhưng lẽ quá quen với việc , nên lời còn đủ sức Eden dừng . Cậu vẫn bước , một chút do dự, như thể chẳng gì quan trọng hơn là tận hưởng khoảnh khắc , thả trong ánh sáng của thành phố và cuộc sống.

Khi trợ lý tiếp tục theo với vẻ vội vã, chỉ khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy chiếc gọng kính lên trán, động tác đầy tự tin. Cái của lướt qua trợ lý, một nụ mỉm thoáng qua khóe môi, vì vui vẻ.

“Anh lo lắng gì?” Giọng vang lên, vội vàng, to tiếng, chỉ đủ để cảm nhận sự điềm tĩnh trong từng chữ.

Trợ lý vẫn chạy vội vàng phía , thở dồn dập, từng bước chân cứ nhanh dần theo từng nhịp bước của Eden. Lưng áo của ướt đẫm mồ hôi, nhưng thể dừng .

“Mà… hết tay để cầm đồ cho !” Trợ lý thở lên tiếng, giọng tràn đầy bất lực.

Anh dừng một chút, để điều chỉnh thở tiếp tục bước theo Eden, đôi tay chật kín những chiếc túi đủ màu sắc, từ những thương hiệu lớn. Mỗi bước của trợ lý càng trở nên nặng nề hơn, nhưng vẫn hề .

Trợ lý tiếp tục theo Eden, lòng nghĩ thầm, “Trời ơi! Cứu với!” Anh thể hiểu nổi, thể dễ dàng tiếp như , còn thì sắp gục ngã.

“Alo?” Bỗng nhiên, giọng của Eden vang lên, phá vỡ gian yên lặng giữa hai . Cậu đang cầm điện thoại, ánh mắt dừng ở màn hình, như thể gì quan trọng hơn ngoài cuộc gọi . Trợ lý, lúc mệt mỏi đến mức cúi đầu xuống, đôi chân lê bước, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng khi thấy giọng của Eden, bất ngờ ngẩng đầu lên.

“Trời ơi!” Trợ lý nghĩ thầm, lòng thở phào một nhẹ nhõm. “Cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng chút hy vọng.”

“Hiểu .!”

Eden cúp máy, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, và như thể là lạnh đó xâm chiếm cả gian xung quanh . Cậu , ánh mắt đột ngột tối sầm, như thể một bức tường vô hình xây lên giữa thứ xung quanh.

Cậu trợ lý, giọng vẫn mang chút gì đó vui nhưng cũng thể phủ nhận thực tế: “Đến lúc việc , nghĩ thế.”

Vừa những lời từ Eden, trợ lý thực sự cảm thấy như bầu trời xung quanh sáng bừng lên, như thể qua một đêm dài đen tối, sáng sớm mùa xuân đến. Chỉ cần nghĩ đến việc vác thêm túi đồ cho Eden nữa là gánh nặng trong lòng nhẹ bao nhiêu. Cảm giác cứ như thể tìm thấy một lối thoát trong mê cung, mỗi bước đều nhẹ tênh, như thể đang nhảy múa trong một buổi tiệc tùng tưng bừng, lời nào thể diễn tả hết niềm vui nhỏ nhoi .

_________________________________

Cậu bước khu công trường, nơi khí như đặc quánh bởi bụi bặm và nóng oi ả. Ánh sáng mặt trời vội vã chiếu xuống, nhưng cái gian chẳng còn sắc màu rực rỡ của những buổi tiệc tùng, mà chỉ là sự hỗn độn của đất đá, máy móc và những âm thanh lạo xạo, ầm ĩ. Cậu, với chiếc mũ bảo hiểm vặn đầu, cảm giác như một thế giới xa lạ nuốt chửng. Cái áo bảo hộ thùng thình xộc xệch , chẳng còn chút sang trọng nào nữa, chỉ còn sự khó chịu của từng lớp vải dày cộm vướng víu.

Cậu cầm bảng hạng mục dài ngoẵng, tay run vì nó quá nặng, mà vì cái cảm giác trống rỗng xua mỗi từng con . Những phần trăm, những ghi chú, như những dòng chữ vô hồn, chẳng gì để mong đợi. Chúng cứ hiện như một đống vô tận, vĩnh viễn thể thành, lạnh lùng và kiên định. Cậu mong sẽ chút đổi nào từ những con , chỉ mong chúng biến mất, nhưng chúng cứ đẩy một vòng luẩn quẩn. Mỗi đánh dấu một mục xong, cái cảm giác mệt mỏi, kiệt sức càng thêm đè nặng, như thể đánh mất một phần năng lượng mà hề thành điều gì.

Từng âm thanh, từng tiếng động của máy móc, xe cộ, búa đập, như thể đập thẳng tai , nhưng điều khiến cảm thấy mệt mỏi là sự ồn ào , mà là cái im lặng bên trong. Mỗi bước , mỗi con bảng hạng mục như một lời nhắc nhở về những việc , nhưng , giống như cái cảm giác vô thức khi đẩy theo một hướng mà bản chẳng bao giờ .

Cậu bảng hạng mục, mấy con rối rắm, những ghi chú đầu đuôi, chỉ càng khiến cảm thấy mệt mỏi hơn. Quản lý thi công đang về những hạng mục, lặp lặp các chi tiết về kết cấu, về tiến độ, về kế hoạch. Mỗi từ mỗi câu đều dội tai như một tiếng ồn hơn kém. Cậu thèm cố gắng nữa, mắt vẫn bảng, chỉ để ý đến những con chẳng liên quan đến . Hóa từ nãy đến giờ, thành 10 hạng mục. Mười, hơn, kém. Cậu thậm chí nhớ nổi cái gì trong đó.

“Thưa ngài, hạng mục thành 80%, về kết cấu thì…” bắt đầu lảm nhảm, nhưng ánh mắt của Eden hướng sang nơi khác, còn chăm chú những gì đang nữa.

Eden, thèm , thả ánh mắt lơ đãng qua mấy tấm bảng tính chi chít, bất ngờ ngắt lời. “Ở đây chỗ casino nào nổi tiếng, nhiều danh nhân lui tới mà uy tín ?”

Quản lý thi công câu hỏi bất ngờ, mặt lập tức cứng đờ, như thể ai đó tát mặt. Hắn hình một lúc, miệng mở đóng, phản ứng thế nào. Sự bất ngờ cứ dâng lên, chỉ thể đó, mắt trừng trừng Eden, ngó sang cái bảng hạng mục dài ngoằng.

Eden thèm , chỉ với một cử động nhanh, đẩy mạnh cái bảng đánh giá tay quản lý thi công, mắt vẫn thẳng về phía . Hành động lạnh lùng, nhưng chẳng chút gì là bất ngờ, như thể đây là điều đương nhiên. Tay vỗ nhẹ lên vai quản lý thi công, Eden chỉ kịp một câu ngắn gọn, chút cảm xúc:

“Giúp . việc.”

Và ngay khi lời thốt , , bước vội vàng. Quản lý thi công đó, bất động, như thể còn kịp hiểu cái gì xảy . Không khí vẫn ngập trong bụi và tiếng máy móc, nhưng một sự im lặng khác lạ lơ lửng trong gian .

Quản lý thi công kịp hồn, miệng mở , định gì đó, nhưng kịp thốt lên câu “Thưa ngài, thể…” thì chỉ còn một im ắng, thấy Eden nữa.

_____________________________

Tiếng rượu sóng sánh trong ly thủy tinh vang lên nhẹ nhàng, từng đợt sóng nhỏ trong màu nâu hổ phách, như một thói quen, Eden lắc nhẹ tay, để những hạt ánh sáng vỡ vụn trong làn rượu.

Chân khoanh , nhẹ nhàng gác lên mặt bàn bằng gỗ nâu bóng, cắt ngang gian như một vết cắt rõ rệt. Chỉ với một cái nhún vai, ly rượu trong tay, khẽ nhấp một ngụm, cảm giác êm dịu của đồ uống mượt mà bao trùm cả khoang miệng, như thể đang thưởng thức những khoảnh khắc mà chẳng cần vội vàng.

Eden nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, ánh mắt thả một tia sắc bén về phía đối thủ đối diện. Môi cong lên, một nụ mỉa mai thể giấu giếm, giọng trầm nhưng đầy sự thách thức vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-19-tang-anh.html.]

“Anh định dừng ở đây thôi ? Thật may, nghĩ đủ điểm để thắng .” Cậu dừng một chút, ngắm đối thủ, ánh mắt chứa đựng sự châm biếm. “Kéo thêm , kéo thêm bài . Chắc cũng là khi chơi với , tỷ lệ thắng của cao .”

Người đàn ông đối diện Eden, một doanh nhân thành đạt, ánh mắt sắc sảo, liếc một cách đầy tính toán. Tay xoay nhẹ chiếc nhẫn Cartier ngón tay, tiếng kim loại nhẹ nhàng vang lên như một dấu hiệu của sự tự tin thể che giấu. Hắn vội vã, dường như quen với những trò chơi , nhưng vẫn thể cảm thấy một chút gợn sóng sự thách thức rõ ràng từ Eden.

Người đàn ông đối diện, dù chút do dự, nhưng vẫn thể kiềm chế lòng tham. Hắn kéo thêm một lá bài, một nụ gian xảo nở môi, đôi mắt lấp lánh đầy tự tin như thể thấy chiến thắng trong tầm tay. Cái cách cầm lá bài, nhẹ nhàng xoay nó trong tay, cho thấy nghĩ rằng nắm chắc phần thắng. Khuôn mặt rạng ngời, khẩy như thể thứ đều an bài, như thể chỉ cần thêm một lá bài nữa, sẽ chốt hạ.

Hắn Eden, quên nở một nụ đầy thách thức, khinh bỉ. “Thế thì ?” – hỏi, giọng mang chút mỉa mai, như thể giễu cợt sự tự tin của Eden.

Eden gì, chỉ nhẹ nhàng kéo một lá bài nữa, giọng nhẹ như gió. Cậu lật lá bài lên từ từ, từng chút một, và ngay khi mặt bài lộ , khuôn mặt đàn ông lập tức biến sắc.

Lá bài King of Hearts lật lên, bổ sung cho dãy bài đang của — một Straight Flush, tất cả các lá bài liên tiếp và đồng chất.

Hắn ngây , khuôn mặt tắt ngúm, nụ biến mất nhanh chóng khi nhận thua cuộc. Với một đôi mắt đầy sự ngạc nhiên, tay bài của Eden — lá bài mạnh nhất thể trong một ván Straight Flush, mà chỉ Royal Flush mới thể đánh bại.

Eden vội vàng gấp bài, chỉ từ từ ngẩng đầu lên, mắt như thể thứ định sẵn. Nụ nhẹ nhàng hiện lên môi , đầy tự mãn.

Cậu vẫn im lặng, nhưng gì đó trong phong thái của cạu khiến thứ trở nên khác biệt, khiến những xung quanh bỗng cảm thấy như đang đánh giá, mặc dù chẳng hề một lời.

Bên , đàn ông , nhưng ánh mắt đang chạy dọc theo những quân bài lật , dường như bắt đầu nghi ngờ về chính . Miệng mở như thốt lên điều gì, nhưng cuối cùng im bặt. Những đầu ngón tay siết chặt, nhưng thể đổi kết quả mắt. Tất cả những gì còn là cái tiếng lạch cạch của chip rơi, lạ lùng như một dấu hiệu kết thúc chẳng thể đảo ngược.

Đống chip mặt Eden giờ đây chỉ là những đồng xu vô tri vô giác, mà tựa như một bức tranh vẽ bằng những lớp vỏ mỏng manh của hy vọng và thất bại. Từng đồng chip xếp lên , cao dần như một tòa tháp mà chính Eden cẩn thận dựng lên.

Cậu xuống đống chip, khẽ mỉm , môi cong lên nhẹ nhàng như thể gì đáng bận tâm. Cái cảm giác thỏa mãn đó, là từ việc thắng cuộc, mà từ chính sự tự tin thể lừa dối của . Cả căn phòng như thu nhỏ , tất cả những âm thanh xung quanh dường như mất , chỉ còn sự im lặng mỏng manh giữa hai . Cái của Eden dừng đàn ông đối diện, đang nghĩ rằng vẫn còn cơ hội, cái ngữ điệu tự tin vẫn tắt trong mắt .

Eden vội, tay lướt qua đống chip, một nắm nhỏ nhưng đủ. Cậu , chỉ khẽ nhấc tay lên, nhẹ nhàng ném nó về phía đối thủ, để nó rơi đúng nơi cần đến. Từng đồng chip bay qua khí, tiếng lạch cạch phát nhưng hề ồn ào, chỉ là sự di chuyển lặng lẽ.

“Cái là để cuộc đời” giọng Eden thoáng nhẹ. Eden xong, lời vẫn còn vương trong gian, nhưng dừng . Cậu , chẳng buồn ngoái , ánh mắt hề liếc qua đống chip bàn. Chỉ vài bước chân, những viên chip một phục vụ nhanh chóng thu gọn , xếp ngay ngắn trong một chiếc vali, một tiếng động.

Eden bước khỏi cổng casino, tay cầm chắc chiếc vali đựng đống chip, vẫn còn vương chút dư âm của chiến thắng. chỉ đặt chân xuống mặt đường lạnh lẽo, cảm nhận một sự hiện diện khác biệt.

Một nhóm đó, áo đen, lời, chỉ im lặng như những bức tường cao chắn ngang mặt. Mỗi trong họ đều dáng vẻ kiên định, lạnh lùng, gì nổi bật nhưng khiến thứ xung quanh như đóng băng.

Eden họ là ai, nhưng cảm giác mơ hồ trong đủ để nhận . Đứng giữa đêm tối, giữa phố xá tấp nập, nhóm vẫn im lặng, một lời chào động thái nào. chính sự im lặng đó càng khiến cảm thấy họ là những bình thường, mà là ai đó mục đích rõ ràng.

Chỉ cách họ , vội vã, gượng gạo, Eden thể đoán một điều: họ đến đây vì tình cờ. Một cảm giác chùng xuống trong lòng , như thể cả thế giới ngừng trong giây lát. Cậu cần hỏi cũng , rằng những là ngẫu nhiên. Mặc dù ai gì, nhưng khí xung quanh đủ nặng nề để hiểu rằng họ đang chờ đợi một điều gì đó, và điều đó thể là chuyện .

“Ngài Eden Aaron!”

Tiếng gọi vang lên, lạnh lẽo và mạnh mẽ, phá vỡ gian im lặng. Cái tên “Eden Aaron” phát từ một trong những bóng trong nhóm, âm thanh đó như một lệnh, một sự xác nhận thể chối từ. Những lời hề chút thiện, mà như một sự mệnh lệnh, khiến khí càng thêm căng thẳng, khiến thứ xung quanh như thu hẹp .

Eden ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám áo đen bao quanh , như thể gì cả. Cậu nhíu mày, khẽ lắc đầu, cố gắng tỏ ngây thơ, như thể chẳng hiểu chuyện gì đang diễn . “Ai cơ? Ai ?”

Và tất nhiên, Eden thể trốn thoát khỏi đám cao lớn , những bóng hình vững chãi như những bức tường thể phá vỡ. Một , dù nhanh nhẹn khéo léo đến , cũng thể thoát khỏi sự bao vây của họ. Đến cuối cùng, chẳng thể gì khác ngoài việc để đưa về cung điện hoàng gia Tây Ban Nha, nơi mà nhận ai truyền lệnh bắt .

Bây giờ, trong căn phòng của nhà vua, bầu khí thật khó chịu. Nó nặng nề đến mức Eden thể miêu tả nổi. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ của nhà vua đều khiến cảm thấy như đang đối diện với một sai lầm thể nào sửa chữa. Ánh mắt của Fernando, sắc bén và lạnh lùng, khiến cảm giác như lầm của bản đều phơi bày mặt . Cậu chẳng gì, chỉ đó, cảm thấy như một kẻ phạm tội, một kẻ mắc từ kiếp .

Fernando ghế, lưng thẳng tắp, tay chống cằm, đôi mắt sắc lạnh như viên đạn, rời khỏi Eden. Cả căn phòng im lặng, chỉ tiếng thở đều đặn của trong khí căng thẳng. Ánh mắt của Fernando, như một mũi tên chĩa thẳng Eden, sắc bén và khó đoán, thể hiện rõ ràng sự tức giận mà cố giấu. Mặt tối sầm, những đường nét trở nên cứng rắn, như thể nỗ lực của Eden đều chạm đến điểm giới hạn của sự kiên nhẫn.

“Ồ, quả thật một tài năng đáng nể, Eden,” Fernando , giọng lạnh lùng, như thể từng chữ đều đẽo gọt tỉ mỉ, “Tài năng của trong việc tự đưa những tình huống… thiếu suy nghĩ thật khiến khỏi ngạc nhiên.”

Eden mím chặt môi, ánh mắt tránh né, dám mắt Fernando. Cậu cúi gầm mặt xuống, giữ yên lặng, chỉ đôi tay vẫn nắm chặt cái vali, như thể đó là thứ duy nhất giúp giữ chút bình tĩnh. Cả khom xuống, đôi chân khẽ đập nhẹ , mũi chân cứ như thể vững, dường như đang phân vân gì.

“Ngẩng mặt lên!” Fernando quát, giọng gằn , đầy quyền uy và thể chối cãi. Cái âm thanh như thể một mệnh lệnh thể từ chối, như xuyên thấu lòng Eden. Mắt Fernando vẫn đăm đắm , ánh mắt hề dịu , ngược , càng lúc càng sắc bén hơn, như thể đang ép tuân theo từng lời của .

Eden giật khi tiếng quát từ Fernando, vì cơn gió lạnh, mà vì sự cứng rắn trong giọng của . Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt của Fernando như mũi dao, sắc bén và đầy uy quyền dán thẳng ánh mắt . Lúc đó, thoáng lúng túng, như thể đang ánh sáng chiếu thẳng , thể trốn tránh. Mặc dù gì, nhưng vẻ mặt của phản chiếu sự bối rối rõ rệt, như một đứa trẻ bắt gặp trong khoảnh khắc lầm .

Fernando vẫn đó, ánh mắt sắc lẹm như viên đạn, hề rời khỏi Eden. Đôi mắt của như thể xuyên thấu , chút cảm xúc nào, chỉ là sự lạnh lùng và kiên quyết. Từng từ thốt đều như một lệnh tuân, một chút khoan nhượng.

“Sao ?”

Eden hít một thật sâu, cúi thấp đầu một chút. Đôi tay siết chặt cái vali, nhưng vì sợ, mà là vì cảm giác bất an đang dâng lên. Cậu sợ, lúc , nhưng sự thật là Fernando thấu thứ. Cái cảm giác phát hiện khiến Eden phần chột , dù chỉ một chút. Cậu khẽ lắp bắp:

như thế là sai… nhưng mà .”

Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng. Eden còn kịp ngẩng đầu lên thì thấy Fernando ngay mặt , gần đến mức thể tránh khỏi ánh mắt . Cái , cần lời , cũng đủ để khiến cảm thấy như xâu xé.

Mắt chạm mắt, và ánh mắt của Fernando sắc bén như lưỡi dao. Cậu thể cảm nhận từng tia lửa từ ánh , và Fernando chỉ hỏi một câu ngắn gọn, nhưng mang theo đầy sự kiên quyết, đầy sức nặng:

“Tại ?”

Eden cúi đầu, dám đối diện với ánh mắt của Fernando, cố gắng tìm một lý do nào đó để giải thích.

“Không … Chỉ là… thể.”

Fernando xong, đáp ngay, chỉ im lặng một lúc, đôi mắt như viên đạn của xuyên qua Eden. Tay rằng, đưa lên, nhẹ nhàng nhưng nương tay, chạm cằm của Eden, kéo đầu lên để ánh mắt họ chạm . Sự im lặng kéo dài, như một lời cảnh cáo mà cần .

Cuối cùng, với giọng lạnh lùng, cứng rắn và đầy mệnh lệnh, Fernando :

“Đừng nghĩ lý do để trốn tránh nữa. Nghĩ lý do để thứ cho trò.”

Eden cảm thấy như đông cứng khi ánh mắt của Fernando xuyên thẳng , lạnh lẽo và chút tình cảm. Ánh mắt giống ánh mắt một bình thường, mà như ánh mắt của một con thú đang săn mồi. Eden đang xét xử, như thể lầm của đều phơi bày ánh sáng.

Eden chột đến mức thể giữ nổi chiếc vali nữa, tay buông thõng, và cái vali rơi xuống chân với một tiếng động khẽ. Tiếng va đập như một cú sốc khiến bừng tỉnh, mở to mắt, hốt hoảng xuống.

Fernando chiếc vali rơi xuống chân Eden, ánh mắt lạnh lùng nhưng mang đầy sự châm chọc. Một nụ khẽ nhếch lên khóe môi, , giọng đầy vẻ chế giễu:

“Cái gì đây? Quà tặng ?”

Lời của Fernando như những mũi d.a.o nhỏ, đ.â.m cảm giác tội của Eden. Anh cần mở vali , chỉ một câu hỏi thôi đủ khiến Eden cảm thấy như vạch trần.

Eden chột , nhưng cắn môi, cố gắng để sự lo lắng thể hiện ngoài. Cảm giác như cái vali là vật nặng nhất đời, nhưng để nó khuất phục . Với một cái nhún vai, Eden cúi xuống, cầm chiếc vali lên, ánh mắt dám Fernando, nhưng vẫn lặng lẽ bước đến gần. Cậu đưa vali cho Fernando, giọng trầm, nhưng rõ ràng:

“Tặng .”

 

Loading...