Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 20: Dỗi
Cập nhật lúc: 2025-03-02 14:25:28
Lượt xem: 347
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Fernando nhận. Anh xuống chiếc vali, Eden. Đôi mắt lạnh lẽo, như đóng băng cả gian. Eden cảm nhận sự khinh thường từ ánh mắt , như thể từng giọt m.á.u trong cơ thể đều hút cạn.
Fernando gì, chỉ im, đôi tay khoanh ngực. Cái cách im lặng, thèm chạm chiếc vali, thậm chí buồn đưa tay , như một lời từ chối mạnh mẽ hơn bất cứ câu chữ nào.
Có một ngọn lửa âm ỉ trong lòng Fernando, một ngọn lửa mà chính cũng thể dập tắt. Nó bùng lên khi thấy dáng vẻ chột của Eden, cái cách trông như thể chuẩn sẵn sàng để chịu trách nhiệm, nhưng thực sự hiểu sai ở .
Fernando dừng , thẳng Eden, đôi mắt sắc lạnh như đóng băng tại chỗ. Anh , giọng trầm nhưng rõ ràng:
“Cậu nghĩ đang gì?”
Eden chột , nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “ chỉ cần một chút thời gian, chỉ là—”
“Chỉ là bỏ mặc công việc? Chỉ là quăng trách nhiệm cho khác? Cậu nghĩ thứ dễ dàng ?” Fernando ngắt lời, từng từ như mũi d.a.o nhỏ, cắm thẳng lòng tự trọng của .
Eden mím môi, bàn tay siết chặt chiếc vali. “ ý đó. định—”
“Định gì?” Fernando bước một bước về phía , giọng càng lúc càng lạnh. “Chờ thứ đổ nát sửa chữa? Hay để khác thu dọn hậu quả cho ? Trở thành gánh nặng trong tập đoàn của gia đình ?”
Eden ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên chút phản kháng. “ sai, nhưng cần nặng lời như . chỉ một chút gian để thở.”
Fernando bật khẽ, tiếng đầy mỉa mai. “Thở? Khi khác chạy để vá những sai lầm của ? Cậu hiểu hai từ ‘trách nhiệm’ , Eden?”
Eden cảm thấy cổ họng nghẹn , nhưng thừa nhận sự yếu đuối của . “ trốn tránh trách nhiệm. chỉ nghĩ thể tự xử lý .”
Fernando dừng , đôi mắt tối sầm như ẩn chứa một cơn bão. “Đó chính là vấn đề của . Lúc nào cũng nghĩ . thể lúc nào cũng để dọn dẹp cho , Eden.”
Anh ngừng một chút, thêm với giọng kiên quyết, lạnh lùng:
“Cậu hiểu ? là một vị vua. thể suốt ngày sửa chữa lầm cho . việc cho nhân dân của , nhân dân Tây Ban Nha.”
Eden mím chặt môi, cảm giác nghẹn ngào từ sâu trong lồng n.g.ự.c dâng lên, như thể một cơn sóng cuốn lấy . Cảm xúc , đầu tiên cảm nhận rõ đến . Dù suốt cuộc đời, Eden bao nhiêu lời trách mắng từ cha, từ những trong gia đình, nhưng một nào cảm thấy những lời đó sắc bén và đ.â.m thấu tim như lúc .
Mặt đỏ lên, cảm giác nóng rực làn da, như thể tất cả sự bức xúc và ức chế tụ . Dù , nhưng cái cảm giác nghẹn ngào, khó chịu cảm thấy yếu đuối đến mức thể chịu nổi.
Cậu cúi mặt, ánh mắt mờ , dám đối diện với ánh sắc bén của Fernando. Một cảm giác nặng trĩu đè lên ngực, như thể bộ khí xung quanh đều đặc quánh , khiến từng thở của trở nên khó khăn. Tay cầm chặt chiếc vali, nhưng thể kiểm soát sự run rẩy nhẹ nhàng trong từng ngón tay. Cậu lưng, gì, hề đưa một lời giải thích phản kháng nào. Tiếng bước chân của vang lên trong gian yên lặng, nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự rút lui đầy im lặng.
Ngay khi lưng, bước một vài bước, giọng của Fernando vang lên từ phía , sắc như dao:
“Eden, rời khỏi cung điện trong những ngày tiếp theo. Công việc của ở đây kết thúc.”
Eden bước , từng bước chân vững vàng, dứt khoát, hề ngoái . Mặt vẫn cúi thấp, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng, còn chút gì của sự d.a.o động. Cậu thấy gì, trả lời gì, dù câu của Fernando vẫn còn vang vọng trong khí.
_____________________________
Trong những giờ tiếp theo, Fernando cảm thấy sự bực bội dâng lên trong lòng. điều lạ là, cái cảm giác bực bội vì Eden, mà vì chính bản . Anh thể phủ nhận rằng thứ trật khỏi kế hoạch của . Mọi thứ vốn dĩ đơn giản, rõ ràng, tính toán chặt chẽ, nhưng giờ đây, thể hiểu nổi vì tức giận đến thế.
Fernando tự đặt những nguyên tắc cho , những con đường rõ ràng mà sẽ . Và luôn đúng hướng, bao giờ để cảm xúc lạc lối. hôm nay, thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của . Anh hề tỏ tức giận như . Anh Eden im lặng rời , sự căng thẳng trở nên quá nặng nề. Anh chỉ chuyện suôn sẻ, thứ thỏa. chính là đẩy thứ đến ngưỡng thể cứu vãn.
Thật sự, Fernando cảm giác . Anh một ai thể đổi như thế. thực tế là, trong khoảnh khắc đó, nhận một điều khó chịu: Có một nào đó, , đang kiểm soát cảm xúc của . Đó là cái mà Fernando bao giờ tưởng tượng . Một như Eden, với tất cả sự bồng bột và đôi khi là ngớ ngẩn của , thể tác động đến như .
Mà bây giờ, khi , Fernando nhận một cảm giác kỳ lạ trong lòng . Cảm giác đó là sự tức giận thông thường, mà là một sự khao khát, một sự thôi thúc Eden, Eden hiểu , Eden nghĩ nhiều hơn, trưởng thành hơn. Anh hơn, theo cách cứng nhắc và lạnh lùng như , mà là một cách khác – cách mà chính cũng từng nghĩ đến. đó là điều mà Fernando thể giải thích. Anh hành động theo cách . Anh tình cảm của chi phối bởi bất kỳ ai. giờ thì chẳng thể kiểm soát cảm xúc của nữa.
Lần đầu tiên trong đời, Fernando cảm nhận một cảm xúc mạnh mẽ đến mức lu mờ hết lý trí của . Nó bao trùm tất cả, khiến thể dừng để suy nghĩ tính toán như thường lệ. Ngồi trong phòng việc, hai tay vô thức đặt lên mặt, như thể xoa dịu sự khó chịu đang trào dâng trong lòng. Cảm giác như một thứ gì đó nặng nề đè lên n.g.ự.c , khiến càng cảm thấy bực bội, tức giận.
Fernando nghiến răng, cảm giác cay đắng lan tỏa khắp cơ thể. Anh thể hiểu nổi bản , thể giải thích vì như . Mọi thứ vốn dĩ trong tay , trong kiểm soát của , nhưng giờ đây, tất cả đều tuột khỏi tầm kiểm soát. Sự tức giận, sự bối rối, tất cả đều đan xen với , thể tách rời.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Fernando dậy, tay nắm chặt, cơ thể căng lên. Không còn gì để giải thích, còn gì để nữa. Anh bước khoát, , suy nghĩ. Đôi chân bước mạnh mẽ, từng bước vững vàng tiến tới sảnh cung điện.
…
Eden ngả chiếc ghế dài ngoài ban công, một chút phòng cái lạnh tê tái của đêm. Không gian xung quanh là màn đêm mờ mịt, chỉ gió lạnh vờn qua, tóc bay loạn xạ và làn da cảm nhận rõ từng cơn rét buốt. Áo phông mỏng tang ôm lấy cơ thể , quần đùi hững hờ, chẳng đủ để che chắn cái lạnh đang thấu tận xương tủy. hề bận tâm, mặc cho thứ.
Trước mặt là hai chai rượu quý giá, gần cạn, chỉ còn một ít cuối cùng trong chai thứ hai mà tay vẫn nắm chặt. Rượu má ửng đỏ, đôi mắt mờ , nhưng cơn giận trong lòng vẫn nguôi. Cậu đưa chai lên, hớp từng ngụm như thể nhấn chìm tất cả cơn sóng lòng đang dâng lên trong . Cậu lẩm bẩm, giọng khàn đặc, khó : “Anh nghĩ là ai hả? Sao đối xử với như thế? Tại cảm thấy như thế ?” Những lời trách móc tuôn , đầy tức giận, như thể đổ hết sự bực bội từng giọt rượu.
Cái lạnh của đêm, cái khí u ám khiến chú ý, tay vẫn bám chặt chai rượu, vẫn ngừng nốc. Mỗi ngụm rượu như một nỗ lực vô ích để xóa mờ sự mệt mỏi trong tâm hồn. Cơn say dần lên đến đỉnh, đôi mắt nhòe , rõ là vì rượu vì sự lạ lẫm mà Fernando tạo trong lòng . Lúc , còn gì quan trọng nữa, chỉ còn sự lạnh lẽo bao quanh và cái cảm giác bỏ phía trong chính cuộc đời của .
“Anh là đồ tồi,” , giọng khàn khàn. “Anh là đồ tệ.” Cậu nheo mắt, thở dài tiếp tục, “Anh là đồ nghĩ.”
Ngay khi những lời trách móc của thốt , một bóng lặng lẽ ở cửa, ai khác ngoài Fernando. Cậu hề , vẫn tiếp tục lẩm bẩm, giọng đầy phẫn uất. khi Fernando đó, sự tức giận nào hiện lên khuôn mặt . Thay đó, chỉ khẽ mỉm , một nụ thoáng qua nhưng là sự chế giễu, mà là một thứ gì đó nhẹ nhàng và đầy sự yêu chiều. Anh gì, chỉ lặng lẽ đó, từng lời trách móc.
Cậu vẫn ngừng uống từng ngụm rượu, mỗi ngụm như một nỗ lực tuyệt vọng để dịu cơn giận ngừng dâng lên trong lòng. rượu giúp gì cả, chỉ thêm rối bời, mắt bắt đầu mờ , thở trở nên gấp gáp. Cậu thở hổn hển, như thể thở hết tất cả sự tức giận, sự thất vọng, nhưng thể, vì những cảm xúc đó quá nặng nề, thể nào thoát .
Những lời trách móc tiếp tục thốt từ miệng , một cách vô thức và thể kiểm soát. “Anh là đồ tồi! Anh là đồ vô trách nhiệm!” Tiếng thở dốc của càng lúc càng gấp gáp, như thể thứ trong cơ thể đều đang cố gắng thoát . Cậu còn sức để tiếp tục những câu chửi , nhưng vẫn thể ngừng . Cơn giận cuồn cuộn như cơn sóng lớn trong lòng , đè nặng lên n.g.ự.c và khiến cảm thấy như sắp nghẹt thở.
Và trong khoảnh khắc , một bóng dáng lặng lẽ bước đến gần. Fernando, dù là luôn toát lên sự tự tin và lạnh lùng, bỗng dưng tiến về phía Eden với bước chân cẩn trọng. Anh dừng bên cạnh chiếc ghế, mắt xuống đàn ông đang lịm dần trong cơn say. Không một lời, một động tác thừa thãi, Fernando nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, vị trí bên cạnh ghế, gần như hề gây tiếng động nào. Ánh mắt Eden đầy phức tạp, một thứ tình cảm khó tả lướt qua, ấm áp đầy sự kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-20-doi.html.]
Sự kiên nhẫn trong ánh mắt của Fernando dường như chạm đến tận cùng sự dịu dàng mà ít ai thể thấy ở .
“Chửi như thì mà thở ?” Fernando nhẹ nhàng lên tiếng, giọng phần khàn đặc, là sự trách móc mà là một câu chứa đựng sự quan tâm đầy khẽ khàng.
Anh xuống chai rượu trong tay Eden, một thứ đồ uống dường như chiếm lĩnh trong lúc . Với sự cẩn trọng, Fernando nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu đó, đặt nó lên bàn bên cạnh mà phát bất kỳ tiếng động nào.
Eden cau mày, đôi mắt mơ hồ như thể định hình rõ ràng hình ảnh mặt. Trong cơn say, những cảm giác rõ ràng quấn lấy , khiến khó nhận thực tại. Cậu Fernando, nhưng cảm giác như đang thấy một giống mà khác hẳn mà mới chửi rủa. Cái bóng vẻ quen thuộc, nhưng cũng như là một hình ảnh lạ lẫm, khiến tâm trí Eden chao đảo, thể xác định rõ ràng.
“Anh… là ai?” Eden thều thào, giọng khàn đặc như đang cố gắng tìm kiếm sự rõ ràng trong một biển mơ màng.
“Là mà em đang chửi đấy” Fernando đáp, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng.
[TOP TỰ THAY ĐỔI XƯNG HÔ]
Fernando vẫn giữ tư thế quỳ bên cạnh ghế của Eden, ánh mắt chăm chú Eden với một sự kiên nhẫn vô hạn, dường như hề vội vàng.
Eden, trong cơn say, nheo mắt Fernando với ánh mắt đầy khó hiểu. Cả dường như thể phân biệt rõ thực tế và ảo giác, chỉ thấy một bóng hình quen thuộc mà cũng xa lạ, ngay mặt. Cậu cố gắng nhận ai đang bên , nhưng đầu óc mơ màng, những suy nghĩ hỗn độn thể gắn kết với .
“Anh… ?” Eden lẩm bẩm, giọng chút ngờ nghệch, lạ lẫm như thể tại Fernando ở đây.
Fernando , đôi mắt trầm tĩnh, gì, chỉ khẽ mỉm một cách nhẹ nhàng. Nụ mang vẻ gì vui vẻ, chỉ là sự kiên nhẫn và dịu dàng.
Fernando dậy, khẽ cúi và bế Eden lên, cảm nhận rõ ràng sự lạnh buốt từ cơ thể , dù vẫn mơ màng, tỉnh táo. Cánh tay buông thõng, đôi mắt lim dim thể tập trung, nhưng Fernando vội vã, chỉ ôm chặt lấy . Cảm giác lạnh lẽo của Eden khiến càng siết chặt hơn, bảo vệ khỏi cái rét tê tái của đêm.
Khi Fernando bế Eden, sự nặng nề trong lòng chỉ đến từ việc say mèm trong vòng tay , mà còn từ hai điều khiến cảm thấy thật sự đau lòng. Điều đầu tiên là chính lời của . Fernando nặng lời, để sự giận dữ khiến những điều nên , những lời tổn thương Eden. Mỗi lời trách móc, mỗi cử chỉ thô lỗ mà dành cho khiến cảm thấy như một gánh nặng đè lên tâm trí. Anh rằng điều đó chỉ là một cơn tức giận thoáng qua, mà là sự thiếu kiên nhẫn của chính đối với .
Điều thứ hai, đau lòng hơn, là sự lạnh buốt mà Fernando cảm nhận từ cơ thể của Eden. Khi bế trong tay, cả Eden như một khối băng, khiến khỏi cảm thấy một cơn chua xót trong lòng.
Anh rõ Eden còn trẻ, hành động theo cảm xúc, và đôi khi thiếu lý trí. dù , Fernando – một lớn hơn – thể giữ bình tĩnh. Fernando tự trách vì để sự nóng giận lấn át. Đáng lẽ là kiên nhẫn, là lớn giúp đỡ Eden nhận chuyện một cách sáng suốt, vì thứ trở nên phức tạp hơn. Anh hiểu rằng đang trong quá trình trưởng thành, và những sai lầm là điều thể tránh khỏi.
Eden vẫn mơ màng, những lời lầm bầm rõ ràng thoát từ miệng , như thể những suy nghĩ kịp hình thành trong đầu cứ lặp lặp . Fernando khuôn mặt nhợt nhạt của Eden, cảm giác bất lực trong lòng càng dâng lên. Anh nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ lưng , như một cách an ủi lời. “ , …” Anh thì thầm, giọng điệu đầy kiên nhẫn.
Fernando nhẹ nhàng đặt Eden lên giường, điều chỉnh cơ thể cho thoải mái nhất. Những động tác của đầy cẩn trọng, như thể sợ rằng chỉ cần một chút mạnh tay cũng sẽ Eden đau. Khi chắc chắn rằng yên, lặng một lúc, khuôn mặt còn vương chút đỏ ửng vì men rượu.
Bỗng nhiên, một âm thanh mơ hồ thoát từ môi Eden. Cậu mở mắt, mặc dù vẫn còn say, nhưng dường như một chút tỉnh táo. Một câu đầy giận dữ và bất lực vang lên trong gian tĩnh lặng: “ ghét .”
Fernando cúi xuống, ngắm khuôn mặt say mèm của Eden, đôi mắt dịu , nỗi đau nào, chỉ sự yêu chiều và một nụ nhẹ.
Anh vuốt nhẹ mái tóc của Eden, bàn tay ấm áp lướt qua từng sợi tóc mềm mại. “Sao ghét ?” Fernando hỏi, giọng nhẹ nhàng, gần như chỉ là một lời thì thầm, như một câu trò chuyện nhỏ với đứa trẻ trong lòng.
Eden lơ đãng, mắt nửa mở, miệng lẩm bẩm như thể đang mớ:
“Cung điện … thêm mấy con bướm… … mưa rơi giữa bãi cỏ… là… cái gì … mà… mà… nữa…”
Fernando , hiểu gì cả, chỉ thấy những từ vụn vặt và khó hiểu. Anh nhíu mày, hỏi : “Em thêm cái gì?”
Eden vẫn đó, mặt cau , nhưng tiếp, giọng vẫn mơ màng: “Muốn sang tên cung điện cho … luôn…”
Fernando vẫn hiểu, Eden, khó chịu, hỏi : “Đi ?”
Eden hếch cằm, ánh mắt mơ màng nhưng giọng đầy kiên quyết:
“Sa thải , vua nữa… Cung điện là của , !”
Fernando bật , tiếng trầm nhưng đầy vẻ thích thú. Anh cúi xuống Eden, đôi mắt ánh lên chút chế giễu dịu dàng:
“Em bây giờ còn vững mà đòi đuổi vua ?”
Eden đáp, chỉ hếch cằm thêm một chút, như chứng tỏ nghiêm túc, dù cả vẫn mềm oặt giường.
Fernando bật nữa, tiếng của nhẹ nhàng và đầy yêu chiều. Không thêm lời nào, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trán Eden, ánh mắt dịu dàng một thoáng.
Rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán , như một lời dỗ dành đầy bao dung cho sự trẻ con của mặt.
Rõ ràng, trong câu chuyện xảy , cả hai đều phần sai của riêng . đúng sai, xét đến cùng, điều quan trọng trong tình yêu. Trong tình yêu, yêu nhiều hơn luôn sẵn sàng nhận phần về , dù sự thật thế nào nữa.
Với Fernando, điều đó cũng ngoại lệ. Anh cố tìm lý do để đổ cho Eden, nghĩ rằng những hành động bồng bột của là nguyên nhân khiến chuyện trở nên phức tạp.
Fernando lặng bên giường, ánh mắt trầm ngâm dõi theo Eden. Cậu cuối cùng cũng yên tĩnh những câu lầm bầm vô nghĩa, gương mặt hồng nhạt vì rượu nhưng vẫn phảng phất nét bướng bỉnh. Cả cuộn trong lớp chăn, đôi môi khẽ hé như đang điều gì đó trong mơ.
Anh chẳng vội vàng rời . Chỉ đó, chờ đợi một lúc thật lâu, cho đến khi chắc chắn rằng Eden ngủ say, còn cựa quậy quấy phá. Thở phào nhẹ nhõm, Fernando cúi xuống, kéo góc chăn phủ kín vai , ánh mắt thoáng nét dịu dàng khó giấu.
Khi rời khỏi phòng, bước chân khẽ đến mức gần như phát tiếng, như sợ phá vỡ gian yên bình mà Eden tìm thấy.