Thẩm Nam Chúc dường như cực kỳ khó chịu khi thấy Tần Dật Kha.
Anh kéo tay , định  vòng qua.
 
 Tần Dật Kha cản đường, ánh mắt nghi hoặc quét qua  Thẩm Nam Chúc, như thể đang cố  xuyên  .
 
“Quan hệ của hai  với Kỷ Trần là gì?”
 
Trong truyện gốc, Tần Dật Kha hồi  học là đại ca trường,  lớn lên thành tổng tài bá đạo.
Ngay cả việc theo đuổi tình yêu cũng  kiểu ép buộc.
 
Cho nên giọng điệu của  luôn kiểu trịch thượng, khiến  khác   khó chịu.
 lập tức phản pháo:
“Anh    với Kỷ Trần  quan hệ gì,
nhưng    là kẻ thua cuộc  Kỷ Trần.”
 
Tần Dật Kha   thì đùng đùng nổi giận.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Suốt hai mươi mấy năm cuộc đời   thuận buồm xuôi gió, biến  duy nhất chính là... Tạ Trúc Thu.
 
Vì  thể  gì cô,  trút hết oán giận lên  Kỷ Trần.
Tần Dật Kha giật tay khỏi Tạ Trúc Thu, lao tới định cướp khung ảnh trong tay Thẩm Nam Chúc.
 
Thẩm Nam Chúc né .
Lần ,   nhịn nữa, quát:
“Tần Dật Kha,   c.h.ế.t  ba năm,  vẫn  thấy đủ ?”
 
Không khí căng như dây đàn,  vây quanh xem ngày càng đông.
 
Chỉ  một  là  hợp bối cảnh:
Tạ Trúc Thu.
 
Cô  vẫn đang .
 nhớ  rõ, tác giả mô tả cô  bằng ba từ khóa:
Vạn nhân mê. Dễ . Yểu điệu mỹ nhân.
 
Nghe thì tưởng sang, chứ thực chất chẳng  ho gì.
So với nữ chính, cô  giống một cái bóng – tồn tại chỉ để tôn vinh nam chính.
 
Ngoài gương mặt xinh , tác giả  cho cô  bất kỳ điểm mạnh nào.
Một kiểu nhân vật tiêu biểu: tuyệt đối trung thành với nam chính.
 
Giây phút ,  cô  rơi nước mắt,  bỗng hiểu —
 
Cô   từng thật lòng thích Kỷ Trần.
Bởi vì tác giả,  ruột của nam chính, sẽ  bao giờ cho phép nữ chính rung động vì  khác.
 
7
Muốn xác nhận suy đoán đó,  tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục  Tần Dật Kha để   chuyện riêng với Tạ Trúc Thu.
 
Chúng   trong một tiệm nước nhỏ.
Vết nước mắt  má cô  vẫn  khô.
 
  vòng vo, hỏi thẳng:
“Tại  cô  thích Kỷ Trần?”
 
Cô  theo bản năng liếc  ngoài cửa sổ.
Tần Dật Kha như con ma dán chặt  cửa kính,  chằm chằm  chúng .
 
 nhíu mày,  hiệu cho Thẩm Nam Chúc.
Anh hiểu ý, kéo Tần Dật Kha  chỗ khác.
 
Cuối cùng, Tạ Trúc Thu mới chịu mở lời:
“Vì   từng cứu  một mạng.”
 
 lập tức lục tung ký ức, cố nhớ xem  tình tiết nào như  .
Không .
 
Cô   thêm một vài chi tiết nữa.
Càng , một giả thuyết buồn  hiện  trong đầu .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-nhan-vat-phu-viet-lai-so-phan-minh/chuong-4.html.]
 uống một ngụm nước, hỏi ngược :
“Cô  từng nghĩ  cứu cô… là Tần Dật Kha ?”
 
Tạ Trúc Thu sững , rõ ràng là  từng nghĩ tới.
 
Cô cúi đầu, nước mắt  lăn dài:
“Vậy…  tức là  nên thích Tần Dật Kha ư?”
 
Nghe xong câu đó,  bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
 đang  khó cô   gì cơ chứ.
 
Cô  chỉ là một đóa tơ hồng   rễ.
Tất cả chỉ xoay quanh một  đàn ông.
 
   cửa sổ—Thẩm Nam Chúc  đ.ấ.m cho Tần Dật Kha một cú.
Tình hình hỗn loạn  .
 cũng chẳng  cả.
 vốn  ngại  chuyện rối tung hơn.
 
    Tạ Trúc Thu, :
“ .
Cậu nên học cách thích chính  .”
 
 lảm nhảm với cô  một hồi.
Lúc  bước  khỏi tiệm, Thẩm Nam Chúc mặt mũi bầm dập.
  bên cạnh , trầm giọng hỏi:
“Anh đánh    gì?”
 
Thẩm Nam Chúc  mặt ,  để  thấy biểu cảm, chỉ đáp cộc lốc:
“Thay Kỷ Trần  mặt.”
 
 bật :
“Anh  tận tụy thế,   giống  trốn việc quá ha.”
“Hay là…  cũng nên tặng  một cú?”
 
Thẩm Nam Chúc lắc đầu:
“Không cần em  tay.”
 
 phớt lờ, xắn tay áo  tát cho Tần Dật Kha một cái.
Tạ Trúc Thu  bên cạnh ngơ ngác.
Cô  định kéo Tần Dật Kha, nhưng   lườm một cái liền rụt tay .
 
  sang Thẩm Nam Chúc.
Anh vẫn ôm chặt khung ảnh của Kỷ Trần.
 
Anh    lâu.
Cuối cùng cũng lên tiếng hỏi:
“Em cũng  tất cả chuyện … là vì Kỷ Trần ?”
 
 lấy khăn giấy, lau vết m.á.u dính  ảnh.
Giọng bình thản như đang  về thời tiết:
“Không. Em  vì .”
 
8
Từ lúc quyết định cứu rỗi Kỷ Trần đến giờ,   phạm  một sai lầm chí mạng.
Toàn bộ hiểu  của  về  , chỉ đến từ vài ba chương ít ỏi trong nguyên tác.
    cảnh gia đình  , cũng chẳng rõ quá khứ của    , thậm chí đến cả nguyên nhân cái c.h.ế.t cũng mù tịt.
 bắt đầu thấy  thật   gì.
 
Thế là    nghĩa trang, tìm đến ông chú quản mộ.
Lúc  đến, ông  đang tưới nước cho mấy chậu lan.
Thấy , ông     lưng  một vòng  hỏi:
“Chồng cô ?”
“Đánh  xong   viện .”
“Vào viện?”
Ông   vẻ  lo lắng.
 liếc ông  một cái, đưa tay vén mấy chiếc lá lan sang bên:
“Anh  là chồng , ông căng thẳng cái gì?”
Quản mộ   gì.