Bình Nam tướng quân thì ở trong quân doanh khoe khoang nữ nhi sắp Thái tử phi.
Trong quân phần nhiều là võ tướng, thể đ.á.n.h trận, nhưng luận mưu kế ứng biến chính trị, sánh với đám văn thần? Chỉ giỏi to, màu, xem như lấy hết phong quang về phần .
Có tại yến tiệc, Bình Nam tướng quân ha hả mà :
“Giang Nam sĩ tộc thì là cái thá gì? Có sánh nổi với binh quyền trong tay chăng? Chiến công của , đến cả Hoàng thượng cũng e dè vài phần, huống chi là Thái tử? Cưới nữ nhi của , đó là phúc phần cho .”
Lời nhanh truyền trong cung.
Nghe Hoàng thượng đập nát mấy chiếc chén .
Cuối cùng Hoàng hậu mặt mày xám ngắt, chỉ than rằng:
“Thôi , cũng chẳng thịt rơi từ , cần vì mà tính toán nữa. Nó tự hủy tiền đồ, cũng cản nổi.”
Ta thì chẳng thì giờ để mà quan tâm đến những lời đàm tiếu nhảm nhí , bận bịu chuẩn đồ cưới.
Ta mang theo Xuân Nha tới Mặc Ngọc Hiên.
Từ khi Chỉ dụ ban xuống, phủ tràn ngập những lời đồn. Người đến hỏi thăm thì nhiều, kẻ dò xét còn nhiều hơn. Ai cũng giả vờ thiện, miệng chúc phúc, nhưng ánh mắt đều lóe lên tò mò và châm chọc.
Ta thản nhiên ứng phó, trong lòng gợn sóng.
Xuân Nha thì thấp giọng oán than: “Tiểu thư, rõ ràng là Thái tử và Tô Vịnh Tâm vô liêm sỉ, thiên hạ đổ hết lên đầu ?”
Ta khẽ : “Bởi vì ai cũng thích kẻ từng cao kéo xuống. Họ nghĩ rằng chỉ khi khác mất danh dự, họ mới thấy cao hơn đôi chút.”
Xuân Nha nắm chặt tay: “ lẽ nào thật lòng giận?”
Ta khép nửa quạt ngọc, ánh mắt bình thản: “Giận ích gì? Không bằng chờ xem, ai là đến cuối cùng.”
Ngay lúc , bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Một vệ áo giáp bạc của Nhiếp chính vương phủ dừng cổng Phó gia, tay cầm một cuộn chiếu chỉ vàng sáng chói.
Mọi nín thở.
Người truyền chỉ trịnh trọng hô lớn:
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu …”
Trong phút giây , gió thổi tung rèm cửa Mặc Ngọc Hiên, hương trầm nhẹ nhàng bay lên, hòa cùng nụ thoáng ẩn nơi khóe môi — một nụ lạnh sâu, như sương phủ đêm đông.
annynguyen
Chiếu chỉ hết, : từ đây, vận mệnh của sẽ rẽ sang một con đường khác — con đường mà Thái tử và Tô Vịnh Tâm sẽ bao giờ chạm tới.
Nghe Mặc Ngọc Hiên mới nhập về một lô giấy Trừng Tâm, định mua vài hộp của hồi môn mang đến Nhiếp chính vương phủ.
Nghe bảo Nhiếp chính vương tinh thông thư pháp, nếu tặng một hộp giấy Trừng Tâm, hẳn là hợp ý.
Ta đang dặn dò chưởng quầy:
“Lấy cho một hộp giấy Trừng Tâm.”
Chưởng quầy gật đầu, phía liền vang lên một giọng nữ ngông nghênh:
“Bọc hết mớ giấy đó cho , mua cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-ta-khong-con-la-thai-tu-phi/chuong-4-giay-trung-tam-va-loi-tuyen-ngon-giua-chon-phon-hoa.html.]
Ta ngoảnh – thì là Tô Vịnh Tâm.
Nàng khoác xiêm y đỏ rực, tay cầm roi ngựa, kiêu ngạo như thể cả phố là của :
“Phó tiểu thư , thất lễ , mấy tờ giấy Trừng Tâm lấy hết.”
Ta bật . Nàng sống ở biên cương, chắc hẳn giá giấy Trừng Tâm ở kinh thành đắt đỏ thế nào.
Ta thong thả đáp:
“Trong kinh quy củ bất thành văn – giấy Trừng Tâm chỉ nhận bạc mặt. Nếu Tô cô nương thể trả đủ ngân lượng, xin cứ việc mua.”
Tô Vịnh Tâm hất cằm, rút một tờ ngân phiếu nghìn lượng, ném mạnh lên quầy:
“Chỗ khỏi thối .”
Bên cạnh, mấy vị quý nữ chờ mua giấy đều bật :
“Trời ơi, tưởng một nghìn lượng là thể mua hết giấy Trừng Tâm ?”
“Được một hộp là may lắm !”
“Tưởng tương lai Thái tử phi ghê gớm lắm, hóa cũng chỉ bấy nhiêu bạc!”
Sắc mặt Tô Vịnh Tâm lập tức tối sầm. Nàng sang chưởng quầy, giọng đanh :
“Vậy mua hết giấy Trừng Tâm ở đây thì bao nhiêu?”
Chưởng quầy lau mồ hôi trán, run rẩy đáp:
“Cần đến… một vạn ba nghìn lượng.”
Tiếng hít khí lạnh vang lên khắp gian hàng.
Tô Vịnh Tâm đập bàn “rầm” một cái, giận dữ quát:
“To gan! Chẳng qua chỉ là mấy tờ giấy, ngươi dám hét giá c.ắ.t c.ổ thế ? Tin bảo Thái tử lập tức niêm phong cửa hàng nhà ngươi?”
Chưởng quầy sợ đến tái mặt:
“Thái tử phi tha mạng, giấy Trừng Tâm vốn dĩ quý, giá ghi sẵn, tuyệt dám gian trá!”
Ta khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng :
“Tô cô nương, định mua tất cả thật ? Nếu đủ bạc, xin nhường bước. Sau còn nhiều khách đợi.”
Tô Vịnh Tâm mặt đỏ bừng, giận dữ chỉ thẳng :
“Là ngươi giở trò! Phó An Chi, ngươi cố ý nh.ụ.c m.ạ ! Giành nam nhân thì dùng thủ đoạn hèn hạ để hại khác, đúng là thói quen của danh môn giả nghĩa!”
Ta kịp đáp, thì một giọng nam quen thuộc vang lên từ ngoài cửa — trầm thấp, nhưng lạnh như gió đầu đông.
Cố Ngôn Dực, Thái tử, bước . Hắn lập tức chắn Tô Vịnh Tâm, ánh mắt lạnh lùng quét về phía :
“An Chi, Vịnh Tâm giống nàng. Nàng mưu mẹo, cũng chẳng giỏi những trò hạ tiện .”
“Nàng bày mưu khiến nàng mất mặt giữa chốn đông , nàng thấy vui lắm ? Ta vẫn sẽ cưới nàng, An Chi.”
“Nàng càng cố hạ thấp Vịnh Tâm, trong mắt , càng thương nàng hơn. Nàng thật khiến bản cung thất vọng. Với tính cách , đến vị trí trắc phi cũng chẳng thấy nàng xứng.”