Ngay  đó là tiếng   bấm mật khẩu cửa.
 
Cửa  mở, giọng Lâm Gia run rẩy vang lên:
 
“Trên tường nhà treo di ảnh trắng đen của   là ?”
 
 còn  kịp trả lời thì y tá bước  đưa giấy cam kết phẫu thuật.
 
“Cô Bạch Tuyết, xin xác nhận  giấy đồng ý  phẫu thuật.”
 
Giọng Lâm Gia bên  điện thoại càng run rẩy dữ dội:
 
“Phẫu thuật gì? Bạch Tuyết, em đang ở  ?”
 
5
“Bạch Tuyết, em trả lời  ? Rốt cuộc đang xảy  chuyện gì?”
 
Giọng Lâm Gia bắt đầu  chút hoảng loạn.
 
Còn  thì  chút d.a.o động,  lạnh.
 
“Lâm Gia, chúng  ly hôn !”
 
Nói xong,  dứt khoát cúp máy.
 
Ca phẫu thuật diễn   nhanh, khi đứa trẻ  lấy khỏi cơ thể ,    như  xé toạc, đau đến  thể thở nổi.
 
Vừa  khỏi phòng mổ, từ xa   thấy Lâm Gia chạy tới.
 
Vừa thấy ,   “phịch” một tiếng quỳ ngay xuống  mặt.
 
“Vợ ơi,  sai … Anh   chiếc xe hôm đó là để cứu … Em  đánh,  mắng gì  cũng … Chỉ xin em đừng ly hôn.”
 
 tái nhợt mặt mày, ôm chặt lấy bụng,  còn sức để lên tiếng.
 
Lâm Gia ngẩng đầu  , thấy tờ hóa đơn phẫu thuật  tay  liền như  sét đánh, bật dậy.
 
“Mẹ kiếp! Em p.há t.h.a.i  ?”
 
“Sao em   thế?”
 
Gương mặt   từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ,  cam lòng.
 
 mím môi,  Lâm Gia mà bật  khinh bỉ:
 
“Bởi vì  như ,  xứng  cha.”
 
Lâm Gia ngơ  mấy giây,  vung tay túm chặt cổ tay .
 
“Bạch Tuyết! Em dựa  cái gì mà tự ý bỏ con? Mẹ  c/hết , giờ em  g.iết cả con, em   tuyệt tự chắc?”
 
“Hơn nữa, c.hết là  ,    em. Tại  em  lấy việc p,há t,hai  để trả thù  một cách độc ác ?”
 
Nghe   ,  thấy thương  cho  chồng.
 
Một  phụ nữ quê mùa, một  nuôi con thành , dốc hết sức cho   học hành, giờ   ngoi lên  thì  vì một phút ích kỷ mà để bà c,h,ế,t oan uổng.
 
“Lâm Gia,  thật khiến  buồn nôn. Anh  thấy di ảnh   mà  thấy sợ ?”
 
Anh  sững sờ, cúi đầu thì thào:
 
“Không  thế… Anh tưởng là  em  đau tim thôi… Nếu  là   thì…  nhất định sẽ  giành xe…”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
 chẳng buồn  bộ dạng tự thương hại của  ,  lưng rời .
 
Vừa  khỏi bệnh viện,  lập tức gọi cho bạn   truyền thông:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-xe-cap-cuu-bi-cuop-mat/chuong-3-anh-khong-xung-lam-cha.html.]
“Tớ  tin nóng, giúp tớ đăng lên nhé.”
 
Tối hôm đó, tin  ruột của bác sĩ Lâm Gia qua đời lập tức leo thẳng lên hot search:
 
【Nạn nhân trong vụ xe cấp cứu là  ruột của bác sĩ Lâm Gia】
 
【Mẹ ruột Lâm Gia】
 
Bình luận bùng nổ:
 
“Trời ơi! Cú twist đỉnh cao! Tưởng   vợ  bệnh tim, ai ngờ là  ruột!”
 
“Dám nhường xe cứu  cho tiểu tam, để  c.h.ế.t thảm.  là đại hiếu tử!”
 
“ nghi    nuôi  già tốn kém, cố tình g,iết  thì !”
 
“Cảnh sát nên điều tra ,   vụ độ,t q,uỵ   bàn tay của đứa con trai hiếu thảo  nhúng !”
 
  ném điện thoại xuống, ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh.
 
“Bạch Tuyết! Em dám đổi mật khẩu cửa? Bài đăng  là em   ?”
 
“Em   bệnh viện chuẩn  đình chỉ công tác của  ? Em vui  chứ?”
 
Mở cửa , thấy Lâm Gia mắt đỏ ngầu,  nồng nặc mùi rượu, bên cạnh là Tô Mặc đang dìu  .
 
“Chị Bạch Tuyết, chị và  Lâm Gia là vợ chồng,  chị  thể tự ý đổi mật khẩu nhà  chứ? Dù ,   mới là chủ nhà mà!”
 
Tô Mặc nhỏ nhẹ lên tiếng.
 
Lâm Gia   càng hăng máu, chỉ tay  .
 
“Nhìn em ,  em  học theo Mặc Mặc một chút? Anh   tính chuyện em phá t,h,a,i nữa,  còn  lên mạng bôi nhọ ?”
6
  hai  bọn họ phối hợp ăn ý,  nhạt một tiếng.
 
“  học cô  cái gì? Học cách quyến rũ chồng  khác  hại c.h.ế.t  chồng   ?”
 
Nghe   , sắc mặt Tô Mạt lập tức  đổi, nước mắt dâng lên nơi khóe mắt.
 
“Chị Bạch Tuyết,  chị   em như thế? Lúc đó em   xe cấp cứu là để cứu  của  Lâm Gia ! Là  Lâm Gia xót em nên mới để em  bằng xe đó.”
 
Lâm Gia  dáng vẻ Tô Mạt  lóc, lập tức đau lòng kéo cô    lưng.
 
“Bạch Tuyết, hôm nay Mạt Mạt đến đây là để xin  em, em  cần ép  quá đáng như thế ?”
 
“Xin  ? Lâm Gia, đầu   nước ? Là   cùng cô  đến  di ảnh   mà quỳ xuống xin tha thứ đấy!”
 
 nghiêng , để họ thấy rõ di ảnh  chồng đang  đặt trang trọng trong phòng khách.
 
Tô Mạt  thấy lập tức rùng  một cái.
 
“Chị Bạch Tuyết, em  xin  , chị còn   nữa? Hôm đó cũng   em giành xe, là  Lâm Gia   chị chỉ  bệnh tim nhẹ, uống thuốc là  . Ai ngờ  là    xảy  chuyện. Nếu trách thì trách chị   rõ ràng.”
 
Ánh mắt  lạnh xuống,  chằm chằm Lâm Gia.
 
“Lâm Gia, nếu  nhớ  lầm thì  là bác sĩ khoa tim mạch. Mẹ   bệnh tim, suýt c.h.ế.t mấy , mà   bảo chỉ là bệnh vặt?”
 
Ánh mắt Lâm Gia tránh né.
 
“Chính vì  là bác sĩ tim mạch nên  mới  rõ tình trạng của  em. Nếu khi đó em  là    bệnh,    để  em lỡ mất thời gian vàng cấp cứu.”
 
Thấy   đổ  ngược  cho ,  chỉ thấy lạnh lòng.
 
“Lâm Gia, hôm đó xe  đỗ ngay  nhà, rõ ràng  thể tự chở Tô Mạt đến bệnh viện. Vậy mà   giành xe cấp cứu  gọi chỉ vì nghĩ là để cứu  .”
 
  dám tưởng tượng nếu hôm đó thật sự là   gặp chuyện thì hậu quả sẽ  .