“Thầy Bân, chuyện  là  . Con gái Hoa của  rõ ràng còn sống sờ sờ đây mà  ông  nhẫn tâm  là nó  c.h.ế.t  chứ,  còn  phanh thây. Rốt cuộc ông  gì ở bà già  mà   như thế, nếu như ông  tiền thì cứ   đưa cho ông là  mà. Ông  thầy  bà mà  thất đức như thế, trù ẻo   tre già  măng non chứ?”
Bà Tám chuyển trạng thái  ngoắc tiếp,    kể, trách tội thầy Bân  hề vấp một chữ nào hết. Vợ chú Ba tức lắm , dù bà với bà Tám cũng là chị em hàng xóm  thiết nhưng đối với thầy Bân bà càng kính trọng hơn. Quay sang thấy sắc mặt của Đạt và thầy Bân kì lạ nên bà hét luôn: “Chị  im ngay  . Chưa  chuyện gì mà   loạn lên như thế. Chị nhớ  , nếu như  nhờ thầy Bân thì thằng Hai chắc  sớm c.h.ế.t sình  giếng  , chị  nhớ ai là    màn nguy hiểm để cứu thằng Hai ?”
“Sao cô   ông  là   chứ,   ông   giở trò mê hoặc tất cả   để chiếm lợi lớn thì . Các cô các chú xin hãy tỉnh táo, đừng để ông  lừa gạt.”
Hoa lên tiếng ngắt lời vợ chú Ba khiến bà    cô với ánh mắt bất ngờ, đây đây   là kiểu  chuyện của Hoa. Hoa  bao giờ  năng kiểu đấy, từ bé đến cô luôn là một  ngoan ngoãn   thể  là nhút nhát. Ăn  nhỏ nhẹ lễ phép  , cô luôn  cái xóm  yêu quý, nhưng hôm nay  ngờ   thể  thành như , đúng là khiến cho   mở mang tầm mắt. 
Không  thím Ba nghĩ như thế nào mà đột nhiên  chỉ tay sang Hoa  : “Ơ , con bé   ma nhập ?”
Bà Tám lập tức lên tiếng bênh vực: “Chị  điên  khùng gì  chứ, con gái   mà  ma nhập . Có mà con trai chị bái thầy bà  thầy nên  ma nhập thì .”
Vợ chú Ba đúng là cũng   dạng hiền , bà cũng   ai xui khiến gì mà tại cái nết như thế nên mới  thế . Lúc     xúc phạm con trai cưng nhà  thì đùng đùng chỉ trỏ bà Tám  : “Bị ma nhập hả, con trai  kháng ma quỷ  ,  mà chị  ma nhập thì , cả dòng họ nhà chị đều  ma nhập đấy.”
Câu đầu tiên của thím Ba thì còn lôi kéo sự tò mò của   , chứ tới câu  thì ai cũng  tỏng là bản tính phụ nữ hơn thua đôi ba câu chuyện nên thôi. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kho-qua-nhan-thit/18.html.]
Những tưởng chuyện nhỏ hóa , tết nhất cũng nên tạo  khí êm xuôi nhưng mà , Hoa lúc  dường như  thù oán với thầy Bân, cô : “Nơi  của chúng  yên bình như , con mong cô bác nên hợp sức đồng lòng đuổi cái loại thầy bà gian trá   khỏi đây, tránh để ông   loạn thêm ạ.”
“Con nhỏ nít ranh , mày  cái gì mà . Thầy Bân tới nhà tao ở, việc đuổi   giữ  là việc của tao, nào tới lượt mày  hả.”
Lại là màn đấu võ mồm của vợ chú Ba, may mà Đạt tính nết giống chú Ba, chứ nếu như mà giống  thì chắc sẽ  mấy cảnh tượng chửi lộn với ma giữa đêm khuya chứ . Chú Ba thấy vợ chiến đấu hăng quá nên kéo tay bà   : “Các cô bác cũng  thầy Bân là khách của nhà chúng ,  ai  quyền đuổi . Chúng  bây giờ cũng là thời đại văn minh  chứ   thổ dân mà   gì cũng .”
Dù rằng câu  chính là  chửi mấy  rục rịch  sống như thổ dân nhưng mà đúng thật, chú Ba   sai câu nào . Thầy Bân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên thở  một cái  : “Được , nếu như các vị    Bân  giúp đỡ thì cho  cáo  vì   phiền. Như chú Ba đây  các vị   quyền đuổi   nhưng  cũng sẽ  tham gia  việc của nơi  nữa.”
Sau câu   của thầy Bân thì nhiều tiếng xì xào bàn tán vàn lên: “Ai cần ông chứ, đồ thầy bà giả mạo, đồ lừa đảo…”
Đạt cũng  bênh thầy Bân nhưng ông  ngăn  cho Đạt  gì, chỉ im lặng lắc đầu  vợ chồng chú Ba  cùng  về nhà. Khúc xương  đương nhiên cũng  ném  xuống giếng,  đó giải tán ai về nhà nấy. 
Ai mà ngờ , đêm hôm đó  đàn ông hàng xóm  ném khúc xương  xuống giếng nửa đêm đang ngủ đột nhiên gào lên như heo  cắt tiết. Vợ ông  soi đèn xem thử thì kinh sợ tột độ, chẳng hiểu  lúc  ngủ vẫn còn yên lành mà bây giờ   một khúc xương trắng hếu đang xuyên ở trong miệng, độn  hai bên gò má của ông . Bà vợ  thấy cảnh tượng gò má chồng  như sắp  khúc xương  chọc thủng thì  còn  nổi nữa, bà  bò  ngoài sân liên mồm miệng kêu cứu.