Tống Điềm ngẩng, cảm ơn. Cố Hàng chăm chú   mắt cô, tai đỏ ửng.
Anh nuốt khan, giọng khàn: “Không  gì.”
Về lớp, bước chân  như bay. Tống Điềm  lớp bên cạnh.
Một phút bộc phát,  vốn  bao giờ lên sân khấu như   xung phong  đại diện phát biểu khai giảng.
Đứng  sân khấu, cầm micro,  biển , đầu óc  chỉ nghĩ: Bình tĩnh, Tống Điềm đang  .
Vì quá căng thẳng,   vẻ ngầu nhưng kết thúc ê chề.
Tống Điềm học giỏi, luôn  nhì, nên Cố Hàng cố gắng  nhất, chỉ để trong kỳ thi hàng tháng, Tống Điềm  ngay  .
Dù gần thế, Cố Hàng  dám  lời nào.
Suốt ba năm cấp ba,  một câu.
Chỉ cần  Tống Điềm còn  ,   vui .
Anh từng chứng kiến một nam sinh khác tỏ tình cô. Dù là lớp trưởng, Tống Điềm thẳng thừng từ chối: “Chú lo học ,    thời gian yêu đương, lãng phí.”
Ánh mắt cô lạnh với  , Cố Hàng  từng thấy cô như .
Anh nghĩ cô sẽ  thích  như  — kiêu ngạo, khó bảo,   tiếng .
Vì thế khi ai hỏi chuyện tình cảm, Cố Hàng chỉ liếc bóng cô  trả lời: “Không hứng thú.”
Cố Hàng vốn kiêu ngạo,   cúi đầu  ai.  với Tống Điềm,  rụt rè, nhút nhát, khác hẳn con  thật.
Có lẽ càng yêu càng  dám tiến gần.
Anh  ngờ thầm yêu khó chịu thế. Bỏ bỏ là  tưởng, yêu thì ngày càng sâu. Đặc biệt đêm khuya,   cưỡng nổi khát khao.
Chỉ khi dội nước lạnh lên ,  mới tỉnh .
Anh  thể tưởng tượng việc nghĩ tới mặt Tống Điềm mà  chuyện . Cô ngoan hiền, trong sáng,   nỡ vấy bẩn dù chút nhỏ.
Ngày  nghiệp cấp ba, Tống Điềm tháo búi tóc, khoác tay bạn chụp hình. Cô   nắng, mắt cong, rạng rỡ xinh .
Cố Hàng chỉ dám  góc, lén  bằng điện thoại.
Anh vẫn  tỏ tình.
Từng nhịp thở,   Tống Điềm là trái tim thứ hai của .
Anh  như bao học sinh khác, tới chúc cô điều   cho tương lai, sự nghiệp sáng lạn.
 ánh mắt  dối,   đủ tự tin để  cô mà  lộ  điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khoang-lang-chua-mot-nguoi/chuong-9-khoang-lang-chua-mot-nguoi.html.]
Vì   chờ.
Chờ khoảnh khắc  thứ sẵn sàng.
Chờ phút trái tim cả hai cùng hòa nhịp.
Bonus 1:
Gần đây tin đồn về Cố Hàng  . Giới thượng lưu bảo  lăng nhăng,   yêu như  áo,  thỏa mãn.
Cố Hàng tức đến nghiến răng, cảm tưởng như  dựng chuyện bôi nhọ.
Sau điều tra,  phát hiện sự thật và nổi giận.
Anh về nhà, đá cửa,  thẳng tới bàn ăn, hất đổ bữa sáng của bố .
“Những tin vớ vẩn đó là do chính hai  tung ?   nghi ngờ hết   xung quanh,  ngờ thủ phạm  là cha  . Thật tuyệt!”
Bữa sáng rơi  sàn, bố  định mắng, nhưng thấy con giận, ông lúng túng: “Bố  nghĩ tung tin con  nghiêm túc thì mấy công ty dòm ngó tập đoàn sẽ giảm cảnh giác. Khi con phát triển công ty, họ sẽ  ngờ.”
Mẹ  thấy Cố Hàng bình tĩnh hơn,  mớ bánh bao rơi, nhắc: “Con ơi, mấy cái bánh bao  mua từ nhà Tiểu Điềm đó.”
Cố Hàng mới nhận  thứ  ném là bánh bao. Anh thở dài, day trán, hỏi: “Hai   ăn bánh bao mà dùng d.a.o nĩa,  thể cầm tay ăn ?”
Bố  xin : “Xin  con, chỉ  trông sang hơn thôi.”
Cố Hàng nghiến răng,  cúi nhặt bánh bao lên. Đó là bánh của Tống Điềm , chắc cô cũng tham gia . Anh  thể để lãng phí.
Bonus 2:
Trong phòng bao ở quán bar,   rủ  chơi trò. Có Cố Hàng tham gia khiến nhóm phấn khích.   ai  rằng ngay từ lúc chia bài và  chai, cả Cố Hàng và Tống Điềm đều âm thầm tính xác suất.
Hai “học bá” cùng tập trung tính toán.
Sau vài ván, họ  để lộ gì, nhưng lặng lẽ đổi chỗ.
Tống Điềm  vị trí cần thiết, Cố Hàng lấy  lá bài  .
Ban đầu họ nghĩ việc tiếp xúc  là hiếm,  ngờ trò chơi đưa  chuyện xa hơn.
Cả hai cùng  .
Một  hỏi Tống Điềm: “Tống Điềm,  dám chơi ?”
Giọng cô nhỏ nhưng rõ: “Dám chơi.”
Cố Hàng  lá bài  5, tựa lưng  ghế, môi nhếch lên đầy bất cần.
“ là  5.”
“ cũng dám chơi.”