Ngày thành  đến đúng hẹn.
 
Ta khoác lên  hỷ phục do chính tay v.ú nuôi khâu vá, bước lên kiệu hoa,  mang theo của hồi môn,  đất đai cửa tiệm, cũng chẳng  nha   bà tử theo hầu.
 
Trước lúc xuất môn,  quỳ  mặt lão gia và phu nhân dập đầu, đổi  là ánh mắt lạnh băng cùng lời lẽ sắc như dao:
 
“Về  dù  chuyện   cũng đừng  về nơi .”
 
“Ngươi sống , nhà   cần  .”
 
“Nếu ngươi sống khổ, càng đừng mang xúi quẩy về đây.”
 
Những lời đó,  khắc sâu trong lòng. Được thôi,  nhất định  .
 
Chỉ  một điều kiện,   mang theo nhũ mẫu, cùng khế ước bán  của bà.
 
Phu nhân chẳng buồn hỏi một câu, sai  lập tức mang đến.
 
Khoảnh khắc ,  bỗng thấy nên cảm tạ bà — cảm tạ vì  chịu để nhũ mẫu  theo .
 
Lễ cưới do chính Lương Tùy An tới rước.
 
Đến cửa Hầu phủ,  còn đích  bế  bước .
 
Tuy  khăn voan che mặt, nhưng mặt   đỏ ửng.
 
“Tiểu Hầu gia, mau thả  xuống …”
 
Chàng chỉ khẽ vỗ mu bàn tay ,  hiệu đừng lo lắng.
 
Dường như   cố hết sức để ôm   đến tận hỷ đường,  mệt đến thở hổn hển.
 
Vì thể trạng  đặc biệt, hôn lễ  quá phô trương ồn ào, nhưng cũng chẳng hề sơ sài.
 
Ta   mãn nguyện.
 
Đêm động phòng, chẳng ai đến quấy rối. Ta và   yên bên mép giường,   nên gọi  là “phu quân”  thế nào cho .
 
Cuối cùng, vẫn là  mở lời :
 
“Cả ngày , nàng chắc  mỏi, nên nghỉ sớm thôi.”
 
Ta lập tức căng thẳng.
 
“Cái đó… Tiểu Hầu gia, chúng … chúng …”
 
Trong đầu hiện lên lời dặn của nhũ mẫu,  càng luống cuống hơn.
 
Chàng đưa tay xoa nhẹ đầu .
 
“Giờ  thành  , nàng cứ gọi  là Tùy An , đừng câu nệ. Ta gọi nàng là Sương Nhi,  chứ?”
 
Ta gật đầu. Tùy An, Sương Nhi…  cũng thật êm tai.
 
“Không  , đừng sợ. Ngủ .”
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Nói xong,  lấy một chiếc chăn khác,  xuống đất.
 
Ta trừng to mắt. Hóa  bản   nghĩ quá xa… Thật là!
 
Ta  ,  chút áy náy,  đó liền  xuống giường. Mệt mỏi cả ngày,  đầy một khắc,   chìm  giấc ngủ say.
--------
 
Sáng hôm ,  mở mắt,   thấy   bên cửa sổ  sách.
 
Ta giật  bật dậy.
 
“Hửm? Nàng dậy ? Là   ồn ?”
 
Ta vội vàng xua tay. Sao dám để  nghĩ .
 
Chàng gọi   hầu hạ  rửa mặt chải đầu,  mang đến bữa sáng tinh tế.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-cau-phu-quy-chi-cau-nguoi/chuong-5.html.]
Ta  từng   khác hầu hạ chu đáo như , nhất thời  chút  quen. May  nhũ mẫu cũng  mặt bên cạnh, lòng  an  hơn nhiều.
 
Tiếp đó, chúng  đến thỉnh an cha  .
 
Phụ mẫu  hiền hòa, cũng   khó . Xong nghi thức, chúng  lui về phòng.
 
Ta  trở về nhà  đẻ. Khi Tùy An hỏi,  liền kể thật.
 
Không ngờ  cũng thấy bất bình  . Câu “Nếu sống khổ, càng đừng mang xúi quẩy về” khiến  chau mày.
 
Chàng : “Ta nhất định sẽ để nàng sống  hơn tất cả bọn họ.”
 
Lòng  chợt ấm lên. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ nhũ mẫu,  ai từng đối xử  với  như thế.
 
Những ngày  đó ở Hầu phủ trôi qua yên . Tùy An  sách,  mài mực cho , hoặc  bên ăn điểm tâm, nhẩn nha  ngắm.
 
Có mấy   ăn đến mệt,  ngủ gật lúc nào  , miệng chảy cả nước bọt, khiến  bật  thành tiếng.
 
Phi Vân  đùa:
 
“Thiếu phu nhân thật  bản lĩnh, khiến thiếu gia  vui như ,  lâu   thấy ngài   sảng khoái đến thế!”
 
Bị trêu chọc như thế,  hừ nhẹ một tiếng, lườm họ  ôm khay điểm tâm chạy mất.
 
Đêm rằm tháng Giêng, như thường lệ,    giường, còn Tùy An ngủ đất.
 
Nửa đêm,  mơ màng  thấy tiếng rên đau đớn.
 
Tưởng rằng  gặp ác mộng,  bấm  đùi một cái — đau thật!
 
Ta tỉnh giấc,  về phía Tùy An  ánh trăng nhàn nhạt.
 
Tiếng rên rỉ là từ  phát .
 
Chàng co  ,   run rẩy.
 
Ta vội nhảy xuống giường, lao đến bên .
 
“Tùy An! Chàng  ? Sao  đau đến mức !?”
 
Chàng nghiến chặt răng, khẽ gằn từng chữ qua kẽ hàm:
 
“Không … mỗi tháng đều như thế… Nàng ngủ … sáng mai là …”
 
Không !? Người  run đến như thế, vẫn còn cố nhịn đau.
 
Lúc ,  chỉ thấy bản  thật đáng trách. Sao  thể để   đất, còn  yên tâm   giường ?
 
Ta định gọi , nhưng Tùy An nắm c.h.ặ.t t.a.y , lắc đầu dữ dội.
 
Không cho gọi!? Cớ   chịu đựng đến ?
 
Nhìn  giãy giụa, lòng  đau thắt, nước mắt  kìm  mà tuôn xuống.
 
Chúng   cùng  trải qua một đêm thật dài…
 
7
Gà gáy canh năm, Tùy An mới dần thở đều,  lịm ,  im  đất.
 
Vừa mở cửa, Phi Vân  xông .
 
Sau đó, Tầm ma ma – tâm phúc bên cạnh phu nhân – đến đón .
 
Bà đưa  đến gặp mẫu  .
 
Sắc mặt phu nhân nghiêm nghị, hỏi :
 
“Đêm qua… là phát tác  ?”
 
Ta gật đầu mạnh mẽ, nhớ  gương mặt đau đớn của Tùy An mà lòng quặn thắt.
 
“Xin mẫu   cho con , vì   như ?”
 
Phu nhân thở dài. “Đó là độc… là cổ độc của Miêu Cương – gọi là Thực Tâm Cổ.”