tức  chịu nổi, vội vàng xoa dịu tâm trạng, tự  quạt quạt, miệng vẫn lẩm bẩm mắng Giang Quyến Xuyên: "Con   cãi  ? Chẳng  chút phong thái nào của  hồi xưa cả. Giang Quyến Xuyên, rốt cuộc tính cách  của con giống ai  hả? Cũng   năng gì,  mắng một câu cũng  phản ứng , khiến  tức  chịu nổi! Sau  con còn dám như thế nữa thì  ngoài đừng  là con trai của Giang Vụ..."
 
 luyên thuyên một tràng, đắm chìm trong thế giới riêng của ,    để ý lúc  Giang Quyến Xuyên đang mang vẻ mặt phức tạp, ánh mắt   cũng   đổi.
 
Giang Quyến Xuyên   một lời nào.
 
 khựng , chợt nhớ  nội tâm thằng bé  yếu ớt. Lỡ  vì một câu  của  mà thằng bé  nghĩ quẩn nhảy lầu thì   ?
 
  đầu,  thằng bé,  đó tùy tiện vỗ vai thằng bé, ho khan vài tiếng: "Khụ khụ khụ... Thật  cũng   là   di truyền gì. Gương mặt  thì  y hệt , cả thành tích học tập cũng thế..."
 
Còn   xong,  mắt  bỗng tối sầm, Giang Quyến Xuyên một tay kéo   lòng, hai tay ôm  chặt cứng.   thằng bé ôm đến mức sắp nghẹt thở, nào ngờ giây tiếp theo, một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mặt .
 
Giang Quyến Xuyên nghẹn ngào mở miệng: "Mẹ ơi, con nhớ  nhiều lắm."
 
Tim  đập mạnh, dường như câu   còn mang một tầng ý nghĩa khác - Mẹ ơi,  bây giờ  mới đến?
 
Spam bùng nổ: 
 
[Nam phụ  ! Không ngờ nam phụ  !  nhớ kể từ khi    mất thì    còn  nữa! Dù  bắt nạt đến mấy cũng  !]
 
[Không  chứ,  thật sự   tin  phụ nữ tên Giang Vụ  là  của    đấy!]
 
[Mặc dù  khó tin, nhưng hình như thật sự đúng là  đó! Á á á á! Quả thật dáng vẻ dạy bảo  giống y hệt  !]
 
Giang Quyến Xuyên dẫn   căn nhà nhỏ mà thằng bé đang ở. Chật chội, cũ nát, còn bốc lên mùi ẩm mốc thoang thoảng.
 
Lông mày  giật giật,   thằng bé mặt đầy vẻ mãn nguyện, chạy  nấu cơm cho , cảm thấy  bất lực, hỏi: "Thường ngày con sống ở đây ? Bố con  cho tiền con ?"
 
Dường như Giang Quyến Xuyên  quen ,  bình thản đáp: "Ở đây  lắm."
 
  tấm lưng  còng của thằng bé, căn nhà nhỏ  sắp  chứa nổi bóng dáng cao lớn của thằng bé.
 
 thở dài một ,  hỏi: "Vậy ông bà ngoại ? Tại  con sống như thế  mà    tìm họ? Hay  cách khác, tại  họ  đến tìm con?"
 
Cách tấm kính mỏng manh của phòng bếp,    thấy  rõ ánh mắt né tránh của Giang Quyến Xuyên. Dường như thằng bé đang tìm lý do thích hợp, thằng bé ngập ngừng: "Ông bà ngoại  bận rộn, cho nên con   chuyện  cho họ ."
 
Thật      với Giang Quyến Xuyên rằng thằng bé  giỏi  dối, nhưng   vạch trần mà chỉ gật đầu,  gặng hỏi thêm.
 
Giang Quyến Xuyên xào vài món, còn nấu cả mì cho .
 
Ngon vãi chưởng!   hì hục húp mì,  nhét thức ăn  miệng,  giơ ngón cái lên khen ngợi: "Con trai ,  con ở đây thì  sẽ  bao giờ  ma đói ở Địa Phủ! Con hợp  Vua đầu bếp! Vua đầu bếp đó! Mẹ ủng hộ con!"
 
Giang Quyến Xuyên   khen đến mức ngớ , đôi mắt ảm đạm bỗng xuất hiện vài tia sáng yếu ớt. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-chet-dau-ve-nha-nau-com-cho-me-thoi/chuong-2.html.]
 
Lúc  spam nhảy cuồn cuộn:
 
[Đây là! Lần đầu tiên! Nam phụ! Nghe thấy! Người khác! Khen  !!!]
 
[Người  đối diện là    đó! Chắc chắn   sẽ   vui! Một lời khen nhỏ bé cũng đủ khiến nam phụ của chúng  vui vẻ  lâu ! Hu hu hu...]
 
[Tai nam phụ đỏ au kìa, cảm giác đỏ đến mức sắp rỉ m.á.u ! Cậu  đang ngại  ? Ha ha ha!]
 
  spam mà trầm tư, hóa  con trai  thích   khác khen thằng bé. Vậy thì    sẽ khen thằng bé nhiều hơn!
 
Sau khi ăn no,  thoải mái  xuống. Giang Quyến Xuyên tự giác dọn dẹp bàn ăn, rửa bát.
 
  đột nhiên nhớ  điều gì đó, bèn  với Giang Quyến Xuyên: "Giang Quyến Xuyên,  con  học  ! Con đang lãng phí cả đống thời gian của  đấy! Thật bốc đồng!"
 
  bộ  tịch  dáng một  . Có lẽ là vì mang khuôn mặt quá trẻ  nên chẳng  chút uy h.i.ế.p nào.
 
Giang Quyến Xuyên bình tĩnh rửa bát, chỉ ném cho  vài chữ: "Con   ý định học ."
 
 sững sờ, thằng bé tiếp tục : "Dù học  thì năm  thi đại học cũng thế thôi. Con   định sẵn là   tương lai tươi ."
 
  bóng lưng cô độc của Giang Quyến Xuyên, nghĩ đến những tổn thương mà thằng bé  chịu đựng suốt bao nhiêu năm. Lại nghĩ đến nam chính Châu Hồi An mà spam nhắc đến, hiểu rõ những gì Giang Quyến Xuyên đang nghĩ.
 
 lúc ,   nghiêm túc gọi tên nó   cho nó : "Giang Quyến Xuyên,   ở đây, sẽ  còn ai dám bắt nạt con nữa."
 
Đôi mắt ảm đạm  chút ánh sáng của Giang Quyến Xuyên bỗng sáng lên vài phần. Khi  về phía , cả  nó như  đóng băng, đáp: “Vâng.”
 
 
Giang Quyến Xuyên quyết định học , mà bước đầu tiên để học  là tiền,  nhiều tiền.
 
Giang Quyến Xuyên  lấy  hết tiền tiết kiệm của  - năm nghìn sáu trăm tám mươi hai đồng. Chà, nhiều thật đấy!
 
…
 
 im lặng, thảo nào thằng bé   học , đây cũng là một phần lý do.
 
Giang Quyến Xuyên đỏ mặt, ngượng ngùng : “Đây là  bộ tiền của con, ban đầu định đốt cho . Huống hồ, ngay từ đầu con  nghĩ rằng  thời điểm  còn…”
 
Thằng bé   tiếp nữa.
 
 duỗi thẳng năm ngón tay, mặt  cảm xúc đánh mạnh  cánh tay nó,  dáng một   nghiêm khắc, thực   hề đau tí nào   với thằng bé: “Nếu con dám tự tử nữa thì  sẽ đánh con.”