Sáng hôm đó, Tiêu Chính Dương nhận  tin từ trưởng thôn, phần lớn dân làng đồng ý cho thuê đất  núi, nhưng họ   cách tính tiền thuê cụ thể. Một  thì vẫn  đưa  câu trả lời dứt khoát, còn vài hộ thì thẳng thừng từ chối. Họ thà để đất bỏ hoang chứ nhất quyết  cho nhà Tiêu Chính Dương thuê.
 
Vì , Tiêu Chính Dương cùng con gái là Tiêu Linh Vũ đến nhà trưởng thôn bàn bạc chi tiết,  cùng  tính toán phương án.
 
Tiêu Chính Dương đưa cho trưởng thôn một điếu thuốc  hỏi:
“Trưởng thôn, mội  thế nào ?”
 
Trưởng thôn nhận thuốc,  nhíu mày:
“Chính Dương, Linh Vũ , đa  đều bằng lòng cho thuê, đất ở đó chủ yếu là đất cát,  thể trồng lạc, khoai lang, dưa hấu… nhưng vì cách xa làng, nên nếu giá thuê hợp lý thì coi như giúp họ bớt gánh nặng.”
 
Dù  thì ruộng đất ở đó thu nhập chẳng bao nhiêu, cho thuê lấy tiền cũng  hơn bỏ hoang.
 
Tiêu Chính Dương lập tức :
“Trưởng thôn yên tâm, chúng  chắc chắn sẽ trả mức giá hợp lý.”
 
Trưởng thôn gật đầu:
“ tin .” Ông rít một  thuốc   tiếp: “ vẫn  một  hộ  chịu  gì, chắc còn chờ xem phản ứng của  khác,  vài nhà  tự  lấy. Phiền phức nhất là hai, ba hộ kiên quyết  thà bỏ đất hoang chứ  cho các  thuê.”
 
Tiêu Chính Dương và Tiêu Linh Vũ nắm  đại khái tình hình. Hai cha con liếc ,  đều im lặng.
 
Lúc , trưởng thôn  sang Tiêu Linh Vũ, chậm rãi :
“Linh Vũ, ông  ba con bảo con định thuê đất để trồng rau, nhưng đất cát thì ngoài lạc, khoai lang, dưa hấu  thì chẳng trồng rau  . Con  nghĩ kỹ ?”
 
Trưởng thôn  trực tiếp  cô thiếu hiểu , dù  cô cũng là sinh viên đại học,  lớn lên ở thôn Đào Nguyên, lẽ   rõ tình hình đất đai ở đây, nhưng hành động  của cô  phần liều lĩnh.
 
Tiêu Chính Dương  khổ, ông cũng từng lo đến chuyện .
 
Tiêu Linh Vũ mỉm , bình tĩnh đáp:
“Trưởng thôn, thật  con định trồng dâu tây, dưa hấu và thanh long ở đó, còn rau thì sẽ thuê ruộng đất canh tác bình thường.”
 
Cả trưởng thôn lẫn Tiêu Chính Dương đều kinh ngạc. Tiêu Chính Dương thậm chí còn hoài nghi   con gái     ai nhập . Trước giờ con gái ông vốn nhiều ý tưởng, nhưng hiếm khi  đổi nhanh đến .
 
Trưởng thôn ngạc nhiên hỏi:
“Con định trồng dâu tây với thanh long ư? Ở đây liệu  trồng nổi ?”
 
Tiêu Linh Vũ lắc đầu:
“Con  chắc, nhưng con  thử!”
 
Nghe , tim trưởng thôn thoáng lạnh . Con bé  liều lĩnh quá! Bỏ  nhiều tiền như  cho một việc  chắc chắn. Nếu thất bại, sẽ là tổn thất  lớn.
 
Ông khuyên nhủ:
“Con gái , con tưởng đây là trò chơi ? Thuê đất cần nhiều tiền lắm, nếu trồng   thì con sẽ mất trắng! Chính Dương,  cũng nên khuyên con  chứ,   để nó mạo hiểm như thế?”
 
Tiêu Linh Vũ vội giải thích:
“Trưởng thôn, con  hề coi đây là trò chơi. Con  một  bạn ở viện khoa học nông nghiệp. Từ  , con  học  kỹ thuật canh tác  cần đất và cách phối trộn dinh dưỡng cho từng loại cây trồng, con  tự tin là   thể trồng .”
 
Tiêu Chính Dương liền ủng hộ con gái vô điều kiện:
“Trưởng thôn,   cho Linh Vũ một cơ hội thử sức, nếu thất bại, gia đình  sẽ cùng  gánh nợ!”
 
Nghe ông  , trưởng thôn chỉ  khoát tay thở dài:
“Thôi ,  sẽ giúp hai  hỏi thêm, nhưng hai   định giá thuê thế nào ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-102-dat-be-con.html.]
Tiêu Chính Dương gật đầu:
“Ruộng lúa  giá thuê là 800 tệ một mẫu, ruộng canh tác thường  600 tệ một mẫu. Đất cát ở  núi thuộc loại đất , giá trị  300 tệ, nhưng chúng  sẽ trả 400 tệ một mẫu!”
 
Mức giá  quả thực  hợp lý, trưởng thôn Tiêu Thái Dương gật đầu.
 
Ông hỏi tiếp:
“Thế hai  định thuê trong bao lâu?”
 
Tiêu Linh Vũ đáp ngay:
“15 năm ạ. Mỗi ba năm sẽ thanh toán một ,  mỗi ba năm, tiền thuê sẽ tăng thêm 20%!”
 
Nói cách khác, với một mẫu đất, ba năm đầu Tiêu Linh Vũ sẽ trả 1200 tệ, ba năm kế tiếp là 1440 tệ, và ba năm  nữa là 1728 tệ.
 
Tiêu Linh Vũ  tính đến việc đồng tiền mất giá, cô     dân làng   ầm ĩ chuyện giá thuê đất, dù  rằng chuyện đó khó tránh khỏi.
 
Tiêu Thái Dương rít thêm một  thuốc,  :
“Được, ông sẽ cố gắng thuyết phục   đồng ý cho thuê đất. Nếu họ vẫn  chịu thì đành để con tự   chuyện.”
 
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Cảm ơn trưởng thôn!”
 
…
 
Lúc , Tiêu Thành Bang đang dắt một con bê  ruộng cà chua của , nhiều  qua đường nhận  ngay đây chính là con bê mà Tiêu Linh Vũ mới mua về  lâu.
 
“Thành Bang,    dắt bê nhà họ Tiêu  thế? Định cho nó cày ruộng ? Nó còn nhỏ xíu mà! Với , cha con Linh Vũ  máy cày  cơ mà!”
 
“Thành Bang,   giành việc của Tiểu Hối ?”
 
“Thành Bang,    dắt bê tới ruộng cà chua? Nghe  dạo  nó ăn cà chua nhà , con bé Linh Vũ  bồi thường cho  bằng chính con bê  hả?”
 
Mấy  trong thôn  trêu  hỏi.
 
Tiêu Thành Bang  đáp :
“Ruộng nhà  cày xong từ lâu , giờ rảnh rỗi chẳng  việc gì nên định dắt con bê  dạo. Người   dắt chó  dạo thì khỏe , nhưng    chó,  thì dắt bê cũng như  thôi mà.”
 
Tất nhiên, ông   ngốc đến mức  thẳng mục đích thật sự của .
 
…
 
Trước khi  đến ruộng cà chua, Tiêu Thành Bang  cho con bê ăn no cỏ non và mấy cây cà chua non mà vợ ông, Chu Yến chuẩn  sẵn từ buổi sáng.
 
Đến nơi, ông vỗ nhẹ  đầu Tiểu Quang,  :
“Tiểu Quang,   ăn cà chua ? Để  hái cho vài quả nhé.”
 
Dù  thì bữa  nó  ăn cà chua nhà ông, chứng tỏ nó  thích cà chua.
Tửu Lâu Của Dạ
 
“Ăn no  thì nhớ  dạo quanh ruộng giúp ,  tè  ị chỗ nào cũng  hết!”
 
“Ụm bò.”
 
Con bê cất tiếng kêu đáp .