“Này,    thấy , cà chua nhà Tiêu Thành Bang dạo  tự nhiên lớn nhanh, mà  còn mơn mởn thế ?”
 
Ai  ngang ruộng cà chua nhà Tiêu Thành Bang cũng  ngạc nhiên, vì những quả cà chua đỏ au, tròn căng như lồng đèn treo tết.
 
“Ừ,  cũng thấy lạ. Trước đây cà chua nhà họ cũng  tệ, nhưng  bao giờ  hảo thế ,  ,  cây to bằng cổ tay, quả thì tròn và bự.”
 
“Nhà họ năm nào cũng trồng cà chua, mấy nhà hàng  trấn Hưng An với huyện Hưng Âm đều đặt mua của họ.”
 
“ đó,  thì  năm nào họ cũng trồng cà chua  gì.  vụ  đúng là lạ thật, mới  thôi   chảy nước miếng .” Một  trong thôn giơ tay định hái trộm. “Để  bứt một quả nếm thử xem nào.”
 
“Này,   gì đó?” Chu Nhan   ruộng kiểm tra, bắt gặp cảnh , sắc mặt lập tức sầm xuống:
“Trương Thu Cúc, chị  định ăn trộm cà chua nhà  hả?”
 
Bị bắt quả tang, mặt Trương Thu Cúc đỏ bừng, lắp bắp:
“ chỉ  hái thử một quả nếm thôi, cà chua nhà chị  ngon quá.”
 
 lời khen chẳng khiến Chu Nhan vui vẻ gì. Bà nghiêm giọng:
“Trương Thu Cúc,  nếm thì  mở miệng hỏi một tiếng,     keo kiệt, nhưng chị tự tiện hái đồ nhà , thế là sai .”
 
Trương Thu Cúc   hổ  tức giận, liền cãi :
“Vì một quả cà chua mà chị   lớn chuyện  ? Bộ chúng  bằng vàng chắc?”
 
Nghe , vài   bên gật gù:
“ đó, chỉ là quả cà thôi, cần gì  nhục   thế.”
 
Chu Nhan  xong liền giận dữ, cạch một tiếng, cây cuốc trong tay bà nện thẳng xuống đất. Bà khoanh tay, trừng mắt:
“Chỉ là quả cà chua? Chị ăn trộm đồ nhà  mà còn    thế nhỉ? Đã  thì  hỏi,  chủ nào mà  cần báo  ? Cả làng đông như thế, ai cũng học theo chị, thích thì tự tiện hái,  còn gì để bán nữa? Lưu Nhị Anh, nếu thế thì   thể chạy  vườn đào nhà chị, bứt đại vài quả ăn mà  cần xin phép đúng ? Dù , cũng chỉ là quả đào thôi mà?”
 
Lưu Nhị Anh  nhắc đến vườn đào nhà  thì nghẹn họng, gia đình bà nhờ vườn đào mới kiếm  tiền, đương nhiên  thể chấp nhận  khác tự tiện hái. Bị chặn họng, bà bèn tức tối xách cuốc:
“Thôi  thẳng  là chị keo kiệt, còn bày đặt  lý nhiều  gì!”
 
Những  khác cũng thấy chột , vội tản :
“   hái, chỉ   thôi mà.”
 
Trương Thu Cúc cũng   sai,  tiện đôi co thêm, liền xách gầu bỏ .
 
Đợi    hết, Chu Nhan  sang  ruộng cà chua, trong mắt  là niềm vui. Bà thì thầm:
“Con bê nhà họ Tiêu đúng là kỳ diệu,  mới dùng chút phân nó thải  mà cà chua   thế , ăn ngon khỏi chê, chắc chắn bán  giá cao.”
 
Sự khác thường ở ruộng cà chua nhà Tiêu Thành Bang nhanh chóng khiến cả làng xôn xao. Ai cũng đoán chắc là vợ chồng họ dùng loại phân bón đặc biệt nào đó.
 
Rồi   chợt nhớ mấy hôm , Tiêu Thành Bang  dắt con bê con của Tiêu Linh Vũ  ruộng,  còn cho nó ăn no nê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-103-suy-doan.html.]
 
Tửu Lâu Của Dạ
“Có khi nào là nhờ con bê đó ?” Có  thì thào.
 
“Chắc  .” Người khác đáp, nhưng trong bụng  tính sẵn sẽ đến nhà họ Tiêu xin dắt bê  thử một chuyến. Dù  nhỡ  là thật thì  lợi, còn sai thì cũng chẳng mất gì.
 
…
 
Trong lúc đó, Tiêu Linh Vũ đang  ở nhà  bản kế hoạch thuê đất. Theo lời trưởng thôn,  ba hộ cứng rắn  chịu cho thuê. Hai hộ thì chê giá thuê thấp, còn một hộ thì dứt khoát  cho nhà họ Tiêu thuê, chẳng cần lý do gì.
 
Trong hai hộ chê giá,  một nhà nổi tiếng cáo già trong làng, chủ hộ bốn mươi mấy tuổi vẫn  lấy vợ, chỉ còn ông bố hơn bảy mươi,  đàn ông  nổi tiếng chuyên lợi dụng  khác. Ví dụ như cứ đến bữa cơm thì mò sang, ăn uống xong mới chịu về.
 
Người đàn ông  quanh năm chỉ chuyên  ăn chực nhà  khác, ai cũng thấy chướng mắt, nhưng vì cùng làng, hơn nữa lão  chẳng phạm pháp, chỉ lợi dụng vặt vãnh nên chẳng ai  gì, chỉ  âm thầm bực bội.
 
Lần      thuê mảnh đất bỏ hoang nhà , bản tính tham lam của lão lập tức trỗi dậy. Lão   thể kiếm tiền, mà  là tiền thì càng nhiều càng , mục đích rõ ràng ép Tiêu Linh Vũ  nâng giá thuê.
 
Gia đình thứ hai thì cũng chẳng khá khẩm hơn. Tiếng  lan khắp thôn, lười biếng,   ăn cắp vặt. Ban đêm thường lén  đồng gặt trộm lúa, dưa hấu, đậu phộng của nhà khác… Sáng hôm  còn trắng trợn mang  bán,  hề kiêng dè. Nếu  ai dám ngăn, bọn họ lập tức vác liềm, vác rìu  hăm dọa, nhà  nổi danh vô lý, ngang ngược, mặt dày    hổ.
 
Dân làng chẳng ai  dây , nên hầu hết chỉ đành nhẫn nhịn, bớt  một chuyện thì bớt  một rắc rối.
 
May mắn là nhà đó cũng  chừng mực,  bao giờ ăn cắp nguyên cả mẫu, mà chỉ cắt chỗ  một ít, chỗ  một ít, nhưng gom  từ cả làng thì thành  cũng  một mớ  nhỏ.
 
Giờ   đến  thuê mảnh đất cát ở lưng núi của họ, tất nhiên họ sẽ nhân cơ hội đòi thêm tiền.
 
Còn gia đình nhất quyết  chịu cho thuê thì  vì mối thù cá nhân với nhà họ Tiêu,  trắng  là ghen tức.
 
Bọn họ ganh ghét vì con cái Tiêu Chính Dương  thông minh  hiếu thuận, gia cảnh  ngày càng khấm khá. Giờ Tiêu Chính Dương rơi  tình thế  cần đến đất nhà họ thì họ càng  lợi dụng cơ hội  để hành hạ,  khó dễ.
 
Tiêu Linh Vũ nhíu mày, cuối cùng quyết định sẽ đích  đến từng nhà một để  chuyện. Giá thuê thì vẫn như , ai chịu thì ký,  chịu thì thôi. Đất ai nấy cày, cô cũng  cưỡng ép.
 
Đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài  tiếng gọi.
 
Cô bước  sân, thấy ba bốn  phụ nữ trong thôn  đó.
 
Tiêu Linh Vũ ngạc nhiên:
“Bác Lưu, bác Tăng, bác Hồ,  chuyện gì thế ạ?”
 
Vài   ,  cùng tiến lên hỏi ngay:
 
“Linh Vũ, cho bác mượn con bê nhà cháu dắt  quanh ruộng  ?”
 
Tiêu Linh Vũ: “…”