Sáng hôm , trong  hai mươi ba hộ  ký hợp đồng   năm hộ quyết định  ký nữa.
 
Năm nhà  chính là  Trương Xuân Kiều thuyết phục.
 
Nói  thì bình thường quan hệ giữa họ với nhà Tiêu Phúc Khí cũng  tệ, kiểu như gần mực thì đen.
 
Trương Xuân Kiều bảo:
“Tiêu Linh Vũ chẳng   thuê đất trồng dâu tây ? Chúng  cũng  thể trồng mà, con bé   dùng phân bò vương để bón thì chúng  cũng dùng  chứ , nó  hứa với   , ai cũng  thể qua nhà nó lấy phân miễn phí.
 
Có dâu tây bón bằng phân bò vương thì  gì mà  ngon,  gì mà bán  ? Tính  tự  trồng còn lời hơn cho nó thuê đất,   còn kiếm  một khoản lớn nữa.”
 
“Ừ, cách   đấy.”
 
“ , nếu Tiêu Linh Vũ trồng dâu tây, thì  cũng trồng theo. Phân thì qua nhà nó lấy, dâu tây chắc chắn bán .”
 
“ , hơn nữa nó còn hứa, rau quả nào dùng phân bò vương trồng , nó sẽ ưu tiên thu mua. Đến lúc đó, nếu dâu tây của  bán   thì bán cho nó cũng xong.”
 
“Cách   hợp lý thật!”
 
“ mà… chúng    giống dâu tây,   ?”
 
“ , đừng  ở trấn Hưng An, ngay cả trong cả huyện Hưng Âm cũng chẳng .”
 
Trương Xuân Kiều  :
“Không  thì qua xin con bé , nó chẳng  đang chuẩn  gieo giống ? Bảo nó gieo nhiều thêm một chút.”
 
Tửu Lâu Của Dạ
“Cái …  khi nào  quá đáng ?” Có   thì ngập ngừng.
 
Đất  cho thuê  đành, giờ  còn  trồng theo, lấy phân của bò nhà  , giờ còn đòi giống nữa.
 
“Có gì mà quá.” Trương Xuân Kiều đầy tự tin: “Chúng  là bà con trong làng, chẳng lẽ nhờ chút việc nhỏ cũng   ? Với , chuyện thuê đất là do nó  , ai  cho thuê thì cho thuê,  thì thôi. Chẳng lẽ giờ   trồng thì nó còn cấm  chắc?”
 
“Ừ thì, chuyện thuê đất đúng là tự nguyện thật, nhưng mở miệng xin giống dâu tây  ,  vẫn thấy khó xử.”
 
Có  thấy quá trơ trẽn,   nổi, nhưng cũng    thấy lời Trương Xuân Kiều  lý.
 
“, đây là chính nó  hứa, chẳng lẽ giờ nuốt lời chắc?”
 
Đất thì giữ  tự trồng, phân cũng lấy nhà cô, giống cũng xin cô, đến lúc bán    ép cô mua, loại chuyện , đa   thấy   nổi.
 
 cũng  vài hộ  Trương Xuân Kiều xúi giục, thế là hôm  đến hạn ký hợp đồng, bọn họ thẳng thừng   nữa.
 
Tin  lập tức đến tai trưởng thôn và Tiêu Linh Vũ.
 
Trưởng thôn nhíu mày, bực bội :
“Cặp vợ chồng Trương Xuân Kiều  đúng là quá đáng,    hổ! Còn mấy nhà  cũng  che mắt ,  bọn họ xúi giục mà cũng hùa theo, thật đúng là mất hết liêm sỉ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-112-mat-mat.html.]
Tiêu Linh Vũ chỉ mỉm :
“Trưởng thôn ạ, bác đừng giận. Cháu   , ai  cho thuê thì ký,   thì thôi, cháu  ép.”
 
Lúc  Tiêu Chính Dương  lên tiếng:
“Bọn họ tính toán  thật, nhưng chẳng lẽ nghĩ nhà  dễ bắt nạt thế ? Trưởng thôn,    đây,   rõ một . Ai  trồng dâu tây thì cứ trồng, nhưng giống thì tự lo . Hạt giống nhà  là Linh Vũ cực khổ mới mua về, tốn  ít tiền, ngay cả nhà  còn chẳng đủ dùng, lấy  dư mà cho.”
Dù  dư, cũng chẳng cho ! Bọn họ tưởng nhà  dễ  lợi dụng chắc.
 
Mấy lời  Linh Vũ  tiện , nhưng Chính Dương thì  thể  thẳng.
 
Câu  của ông lập tức chặt đứt ý định trơ trẽn  xin giống của mấy hộ .
 
Chuyện lớn ngoài xã hội thường là Chính Dương   lo, nhưng  ,  Tiêu Trần Thu Oanh cũng  lên tiếng:
 
“ đồng ý với ý của chồng , ai  trồng dâu tây thì cứ trồng, chẳng liên quan đến nhà , nhưng mà   giống,   phân,  đến lúc bán    bắt con gái  thu mua thì khác gì  thuê cho nhà ? Chuyện trơ trẽn như , thử hỏi ở đây  ai  nổi ? Đã là bọn họ   tình  thì đừng trách .   thẳng, giống dâu tây nhà  tuyệt đối  bán,  cho.”
 
Ý bà  rõ: Đừng hòng xin cây giống!
 
Đã  ba   , Tiêu Linh Vũ cũng khẳng định:
“Ý ba  cũng chính là ý của con. Giống dâu tây nhà con cực khổ lắm mới  , đất mười mấy mẫu còn  đủ trồng,    dư cho ai? Dù   trả giá cao, con cũng  bán.”
 
Nghe xong, mấy hộ  ký hợp đồng thầm thở phào. Thú thật, khi Trương Xuân Kiều tới khuyên, họ cũng từng d.a.o động, nhưng nghĩ kỹ , chuyện đó quá thất đức.
 
Hơn nữa, Linh Vũ  chịu đưa giống   cũng  chắc.
 
Đến lúc đó, đất  cho thuê, mà  chẳng  giống để trồng, chỉ  nước   khác cầm tiền thôi.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, họ vẫn thấy cho thuê đất là yên tâm nhất.
 
Lúc ,  Tiêu   thêm:
“Phân thì bà con trong làng ai qua lấy cũng , kể cả năm hộ  cho thuê đất,  cũng  cấm, nhưng riêng nhà Tiêu Phúc Khí thì đừng hòng bén mảng tới. Bọn họ    tình thì  cũng chẳng cần nghĩa! Trước đây họ   nhà  đủ điều,  nhịn, nhưng giờ con gái    ăn đàng hoàng, mà họ  giở trò phá hoại, chuyện   tuyệt đối  bỏ qua.”
 
Chủ động  phá, giở mấy trò dơ bẩn như ,  còn    rộng lượng bỏ qua? Trừ phi là thánh, chứ ai mà chịu nổi chứ!
 
Nghe xong, nhiều  lén  nhạo vợ chồng Tiêu Phúc Khí, đúng là tự  tự chịu.
 
Trước , nhà Tiêu  hề cấm họ lấy phân, nhưng bây giờ thì chính thức  gạch tên, quả thật là tự chuốc lấy họa.
 
Đã , chuyện cho thuê cũng chốt . Ai ký thì ký, ai  ký thì thôi, Linh Vũ cũng  ép thêm.
 
Về nhà, Linh Vũ thống kê , trừ đất của Tiêu Phúc Khí và năm hộ , tổng cộng cô  thuê  16,2 mẫu.
 
Giống dâu tây thì chỉ đủ gieo  năm, sáu mẫu, phần đất mười mẫu còn  cô định thử trồng lạc, đậu nành và cả thanh long.
 
Ngoài , nhà cô còn sáu mẫu ruộng nước, hai mẫu đất khô , cô tính để ba mẫu gieo lúa, còn  trồng rau màu.
 
Như , tổng cộng cũng hơn hai mươi mẫu đất,   nếu mở rộng hơn nữa, cô còn  bao cả quả đồi hoang phía , nhưng  chuyện đều  từ từ.