Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 164: Sự Thỏa Hiệp Của Chu Hoa Minh
Cập nhật lúc: 2025-12-15 12:17:15
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Chu Hồng Vĩ bắt, Chu lão gia :
“Chuông do ai buộc thì để đó tháo.”
Câu khiến ba em họ Chu lập tức hiểu ý tứ.
Chu Hồng Vĩ bắt và buộc tội, mà nhân chứng chủ chốt trong vụ án chính là Tiêu Linh Vũ.
Tuy nhiên, Tiêu Linh Vũ hoặc là quá nhạy bén, hoặc là quá may mắn, tất cả những nhà họ Chu phái đều tìm cô.
Nhà họ Chu rõ nơi Tiêu Linh Vũ ở, cả trường mà Tiêu Linh Dạ theo học, lẽ dễ dàng tìm cô mới đúng, nhưng thực tế ngược .
Khi Chu Hồng Vĩ bắt, Tiêu Linh Vũ chủ động yêu cầu cảnh sát bảo vệ cho đến khi vụ án kết thúc. Giang Đào lập tức hiểu dụng ý của cô, chứng cứ của Tiêu Linh Vũ là mấu chốt để kết tội Chu Hồng Vĩ.
Nhà họ Chu là gia tộc quyền thế ở huyện Hưng Âm, còn Tiêu Linh Vũ chỉ là một dân bình thường. Vì , an của cô và gia đình cô đe dọa nghiêm trọng.
Giang Đào suy nghĩ một lát, cử bảo vệ Tiêu Linh Vũ và Tiêu Linh Dạ, đồng thời công khai đưa lời cảnh cáo gửi tới nhà họ Chu: Nếu chuyện gì xảy với nhân chứng chủ chốt Tiêu Linh Vũ, thì đầu tiên điều tra chính là nhà họ Chu.
Vì thế, nhà họ Chu thể hành động công khai mà chỉ thể dùng đến mua chuộc và dụ dỗ.
Trong ba em nhà họ Chu, hai nắm giữ quyền thế trong giới kinh doanh và chính trị, quan hệ rộng rãi ở huyện Hưng Âm. Gia tộc họ Chu thế lực, còn Tiêu Linh Vũ thì tiền cũng chẳng quyền, đáng lẽ họ thể dễ dàng nắm cô trong tay, nhưng kỳ lạ , Tiêu Linh Vũ luôn vắng mặt.
Thời điểm duy nhất thấy cô xuất hiện là khi Vương Chí Dân đến lấy rau cung ứng hằng ngày cho khách sạn nhà họ Cố. Lúc đó, nhà họ Chu thể đến gần, vì Vương Chí Dân luôn ở bên. Sau khi giao xong hàng, Tiêu Linh Vũ lên xe rời , ai cô .
Nhà họ Chu từng điều tra cả cha của cô, nhưng cũng dám tay. Nếu họ quá đáng, Tiêu Linh Vũ thể liều lĩnh kéo theo cái c.h.ế.t của Hồng Vĩ, khi , chẳng bù mất.
Vì thế, nhà họ Chu chỉ dám cẩn trọng từng bước.
“Lũ ngu các !” Chu Hoa Minh giận dữ đập bàn, trong văn phòng của khách sạn nhà họ Dịch.
“ bảo các mời cô , chứ bảo hăm dọa ! Có gì mà sợ? Chỉ cần hạ giọng, năng t.ử tế, sợ cái gì? Dù cảnh sát theo dõi thì ? Chúng gì sai!”
Chu Hoa Minh kéo mạnh cà vạt, tức đến nỗi chỉ đập đầu hai tên thuộc hạ xem bên trong rơm .
Hai kẻ ấm ức :
“ tổng giám đốc Chu, chúng mà hạ giọng khi còn tiếp cận nổi Tiêu Linh Vũ?”
Chu Hoa Minh nghi ngờ hỏi:
“Cô chẳng chỉ là bán rau thôi ? Ra sạp mà gặp!”
Một trong hai mặt mũi khổ sở đáp:
“Vâng, nhưng cô chỉ xuất hiện mỗi sáng để bán rau cho Vương Chí Dân của khách sạn nhà họ Cố. Mỗi như , cửa nhà cô luôn một hoặc hai canh gác, chúng thể gần. Họ chỉ rời khi Tiêu Linh Vũ mất. Hơn nữa… đôi khi Diêm Vương Giang Đào còn tự cửa nhà cô . Chúng sợ đến mức dám bén mảng đến.”
Chu Hoa Minh sững sờ:
“Ý các là… cô bảo vệ mỗi ngày, hơn nữa khi Giang Đào còn đích xuất hiện?”
“ thế!” Hai đồng thanh gật đầu: “Lần nào cũng .”
Chu Hoa Minh càng thêm nghi hoặc:
“Lạ thật, chẳng lẽ Giang Đào sắp xếp tất cả ? quan hệ giữa Giang Đào và Tiêu Linh Vũ là gì chứ?”
Nhà họ Chu vẫn tra điểm .
“Chúng rõ.” Hai lắc đầu. Sau đó, một trong hai hỏi:
“Tổng giám đốc Chu, chúng cần tiếp tục theo dõi cô nữa ?”
“Theo dõi để gì?” Chu Hoa Minh quát lớn: “Theo dõi thì ích gì chứ?”
“Vậy… tổng giám đốc Chu, bây giờ chúng ?”
“Làm !” Ông gắt lên, giận đến run . Quát xong, ông :
“Thôi, lui . Để nghĩ cách khác.”
Khi hai thuộc hạ rời , Chu Hoa Minh ngả ghế, cảm thấy mệt mỏi. Ông hút t.h.u.ố.c trầm ngâm suy tính.
Rồi ông nhấc điện thoại gọi .
Khi đầu dây bên bắt máy, Chu Hoa Minh hỏi thẳng:
“Người của thể tiếp cận Tiêu Linh Vũ, giờ ? Chẳng lẽ chúng chuyển sang nhắm Tiêu Linh Dạ?”
Chu Tân Hùng xong, lập tức nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Còn bảy ngày nữa là Hồng Vĩ truy tố, chúng tận dụng triệt để bảy ngày . Tiêu Linh Vũ vẫn là then chốt.”
Chu Hoa Minh cau mày:
“Ý của là gì?”
Chu Tân Hùng suy nghĩ một lát :
“Nếu thể tay từ phía … thì chúng tấn công thẳng từ phía !”
Ông dập mạnh tàn t.h.u.ố.c xuống gạt tàn, ánh lóe lên tia hiểm độc.
“Ừm…” Chu Hoa Minh trầm ngâm. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông :
“Cậu đúng.”
Lúc , ông ngừng , lo lắng hỏi:
“Tân Hùng, bên thế nào ?”
Chu Tân Hùng đáp:
“Bên tạm thời động tĩnh gì. Anh yên tâm, sẽ vấn đề .”
Ông đảm bảo để bất kỳ dấu vết nào.
Chu Hoa Minh khẽ thở dài, :
“Vậy thì , cẩn thận một chút.”
Sau khi cúp máy, ông rít một thuốc. Khói t.h.u.ố.c lượn lờ mặt khiến ánh mắt ông trở nên mờ đục.
“Đã thể tay từ phía …” Ông nghiến răng, dập mạnh tàn t.h.u.ố.c gạt tàn: “Vậy thì tấn công thẳng từ phía !”
…
“Cô Tiêu, ông chủ của chúng gặp cô!”
Cuối cùng, bọn họ cũng cơ hội chặn Tiêu Linh Vũ. Lúc cô đang cổng trường trung học một, đợi em trai tan học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-164-su-thoa-hiep-cua-chu-hoa-minh.html.]
Tiêu Linh Vũ thấy hai chắn mặt, liền cau mày, lạnh giọng hỏi:
“Các là nhà họ Chu phái đến đúng ?”
Sắc mặt hai lập tức cứng . Cả hai cùng gật đầu đáp:
“ !”
“Ông chủ các là ai? Tìm chuyện gì?” Tiêu Linh Vũ hỏi, giọng điệu lạnh nhạt:
“Lần cũng gặp , là Chu Hồng Vĩ nhà họ Chu. Gã đó cực kỳ vô lễ, ưa nổi.”
Cô cố ý nhắc để cảnh cáo hai kẻ mặt, đừng coi cô là kẻ ngốc.
Hai lấy bình tĩnh, nở nụ :
“Cô Tiêu, xin cô yên tâm, ông chủ của chúng thật lòng mời cô và em trai dùng bữa, cô thể tự chọn địa điểm!”
Họ khiến cô bớt cảnh giác, cũng để thể hiện thành ý của nhà họ Chu.
Tiêu Linh Vũ khẽ nhướn mày, hai đàn ông hiểu ý cô, phần sốt ruột liền hỏi:
“Cô Tiêu, ý cô thế nào?”
Tiêu Linh Vũ mỉm , trong mắt lóe lên tia sáng, thẳng thắn đáp:
“ !”
“Cô Tiêu!” Hai hoảng hốt.
Tiêu Linh Vũ bật khẽ:
“Đến giờ vẫn ông chủ các là ai. sẽ mắc cùng sai lầm thứ hai.”
Cô tuyệt đối định chơi theo luật của bọn họ.
“Cô Tiêu, chúng thẳng nhé…” Một trong họ, tên là Triệu Hổ :
“Ông chủ chúng là Chu Hoa Minh, ông thật lòng mời cô và em trai cô ăn một bữa cơm…”
“Đủ !” Tiêu Linh Vũ giơ tay ngắt lời, ánh mắt trở nên sắc lạnh, giọng cô vang lên dứt khoát:
“Về với ông chủ các , đừng bén mảng đến gần em trai nữa. Nếu , hậu quả tự gánh.”
Cả nhà họ Chu đều cùng một giuộc, chẳng lẽ bọn họ tưởng dễ bắt nạt đến ? Đã hai dùng Tiểu Dạ để uy h.i.ế.p .
Miệng thì là chân thành mời dùng cơm, nhưng thật chính là lời cảnh cáo, nếu cô hợp tác, bọn họ sẽ tay với nhà cô. Rõ ràng, bọn họ đang thử giới hạn chịu đựng của Tiêu Linh Vũ.
Lông mày Triệu Hổ nhíu chặt. Hắn há miệng định giải thích, nhưng nên gì. Cuối cùng, chỉ thể thở dài:
“Cô Tiêu, cô đừng hiểu lầm. Ông chủ chúng ý đó.”
Tiêu Linh Vũ khẽ khẩy:
“Không ý đó? Vậy ý ông là gì? Dù , cũng định phí thêm thời gian với các .”
Cô suy nghĩ một lát tiếp:
“Về với ông Chu của các rằng đồng ý lời mời dùng cơm. Ba ngày nữa, tại khách sạn nhà họ Cố, sẽ chờ ở đó. Nếu ông đến, thì cũng đành chịu.”
Sắc mặt Triệu Long lập tức sa sầm:
“Cô đúng là vô lý! Cô rõ ông Chu của chúng và khách sạn nhà họ Cố là kẻ thù đội trời chung mà, cô thể bảo ông đến đó? Đây chẳng khác nào sỉ nhục ông !”
“ cảm thấy an ở bất cứ nơi nào khác. Thực , cũng thấy yên tâm khi cùng bàn với nhà họ Chu.”
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Linh Vũ dứt khoát, giọng điệu lạnh lùng mà kiên định:
“Cho nên chọn một nơi khiến yên tâm hơn. rõ điều kiện , chấp nhận là quyền của ông .”
Mặt hai Triệu Hổ và Triệu Long đều cứng đờ.
Triệu Long định lên tiếng mắng , nhưng Triệu Hổ kéo tay áo ngăn .
Triệu Hổ :
“Được , chúng sẽ chuyển lời cô Tiêu đến ông Chu.”
Nói xong, cả hai rời .
Vừa khỏi tầm mắt Tiêu Linh Vũ, Triệu Long tức giận lầm bầm:
“Anh , con tiện nhân đó thật quá quắt! Anh đáng lẽ để em mắng cho một trận!”
Sắc mặt Triệu Hổ lạnh xuống, nghiêm nghị :
“Triệu Long, dùng cái đầu mà nghĩ , dù ông Chu đến gặp cô , ông cũng giữ lễ. Nhà họ Chu đang cần cô đấy! Hơn nữa…”
Hắn nheo mắt, giọng trầm thấp:
“Chúng chỉ là tay sai thôi, quyết định là ông Chu, chúng . Vậy hà tất tự chuốc họa, mất tương lai của ? Không trách ông Chu gọi chúng là đồ ngu, chính kéo tụt chỉ thông minh của cả nhóm xuống đấy!”
Triệu Long gãi đầu, ngây ngô:
“Anh đúng thật, ạ.”
Triệu Hổ: “…”
Khi Triệu Hổ và Triệu Long báo cáo , mặt Chu Hoa Minh lúc xanh lét, lúc trắng bệch vì giận dữ. Ông nghiến răng ken két, quát lớn:
“Tiêu Linh Vũ, thật quá đáng!”
Nhà họ Cố và nhà họ Chu vốn là đối thủ đội trời chung. Vậy mà cô bảo ông đến khách sạn nhà họ Cố, khác nào tát thẳng mặt ông ?
“Cô còn gì khác ?” Chu Hoa Minh đè nén cơn tức hỏi.
Triệu Hổ đáp thật thà:
“Cô bảo nhà họ Chu đừng bén mảng đến gần em trai cô nữa, nếu … sẽ gánh hậu quả.”
Một bình thường như Tiêu Linh Vũ, thể uy h.i.ế.p gia tộc Chu quyền thế?
Chính vì Chu Hồng Vĩ quá ngu ngốc, trong vụ án của , Tiêu Linh Vũ là nhân chứng chủ chốt, còn cảnh sát bảo vệ.
Chỉ cần cô xảy chuyện, nhà họ Chu sẽ là đối tượng đầu tiên tình nghi. Vì , bọn họ chỉ thể dè dặt, dám manh động trừ khi thật sự bất đắc dĩ.
Chu Hoa Minh hít sâu mấy , cố gắng trấn tĩnh .
Cuối cùng, ông nghiến răng :
“Được! sẽ gặp cô !”
Đợi đến khi chuyện của Chu Hồng Vĩ giải quyết, cảnh sát còn bảo vệ nữa, khi đó, Tiêu Linh Vũ sẽ trả giá đắt!