Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 174: Tôi Không Phải Gay
Cập nhật lúc: 2025-12-22 13:05:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tiêu Linh Vũ bước khỏi tiệm net, sắc mặt cô trắng bệch, biểu cảm vô cùng chấn động.
Biết kết quả như , cô gần như hoảng hốt bỏ chạy khỏi tiệm net, nhưng chân nặng trĩu nhấc nổi, bước lảo đảo, tay chân như còn theo ý .
Người đường thấy trạng thái của cô đều lộ ánh mắt kỳ lạ.
Một bé gái chỉ Tiêu Linh Vũ hỏi :
“Mẹ ơi, chị thế ạ? Chị bệnh khó chịu ? Mình nên đưa chị bệnh viện ạ?”
Người mỉm đáp:
“Chị là lớn , nếu khỏe thì chị sẽ tự bệnh viện tiêm t.h.u.ố.c thôi.”
“Ồ.” Bé gái gật đầu.
“Đi nào con yêu, về nhà thôi, ba đang ở nhà nấu đồ ngon đợi hai con đó.”
“Dạ, thôi , mau về nhà thôi!”
Đợi đến khi hai con xa thật xa, Tiêu Linh Vũ mới hồn, liền thấy điện thoại trong túi xách reo lên.
Cô ngơ ngác máy, đầu dây bên lập tức vang lên giọng quan tâm:
“Tiêu tiểu thư, là Vương Chí Dân, cô chứ? gọi mấy cuộc mà cô máy, còn tưởng cô gặp chuyện gì chứ.”
Tiêu Linh Vũ lắc đầu :
“ .”
Ngay đó cô chợt nhớ , hình như gọi Vương Chí Dân đến.
Đầu óc cô lập tức vù một cái, tỉnh táo hẳn.
Cô hỏi:
“Quản lý Vương, vẫn đang ở cửa nhà ?”
Vương Chí Dân bất lực đáp:
“ .”
“Xin nhé, lúc nãy chợt việc gấp, quên báo cho .” Tiêu Linh Vũ vội vàng xin : “Phiền đợi thêm một lát, sẽ về ngay.”
…
Lý Viễn Hành và Cung Thiên Hạo trở khách sạn, mỗi về phòng .
Chỉ là Lý Viễn Hành cứ dùng ánh mắt kỳ quái chằm chằm Cung Thiên Hạo.
Nhìn đến mức Cung Thiên Hạo chịu nổi nữa, bực bội :
“Được , gì thì hỏi , dọc đường cứ như , còn tưởng để ý đấy.”
“Khụ khụ…” Lý Viễn Hành suýt nữa sặc nước bọt, vội vuốt n.g.ự.c mấy cái lớn tiếng :
“Thiên Hạo, đừng oan uổng ! gay nhé!”
Cung Thiên Hạo liếc một cái, lạnh nhạt :
“Vô vị!”
Lý Viễn Hành vỗ vỗ ngực:
“Vậy thì yên tâm .” Nói xong nghi hoặc Cung Thiên Hạo, hỏi: “Thiên Hạo, thật sự quen Tiêu Linh Vũ ?”
Cung Thiên Hạo nhíu mày đáp:
“Không quen!” Trong lòng chỉ nghi hoặc mà thôi.
“ thấy đối với Tiêu Linh Vũ chút khác thường ?” Lý Viễn Hành khó hiểu , “Khiến xưa nay thích xen chuyện khác như , hết đến khác nhúng tay chuyện của cô ! Tình huống rõ ràng là bình thường .” Nói đến cùng, ý trêu chọc của nhiều hơn.
Đôi mắt sâu thẳm đen sẫm của Cung Thiên Hạo nheo , nhưng vẫn im lặng .
Thấy biểu cảm của Cung Thiên Hạo, Lý Viễn Hành giật nảy , thể tin mà trợn to mắt hỏi:
“Thiên Hạo, là thật sự yêu Tiêu Linh Vũ từ cái đầu tiên đấy chứ?”
Ngay đó, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, hỏi tiếp:
“Không chứ, Thiên Hạo. Tiêu Linh Vũ chỉ là một phụ nữ thôn quê bình thường thôi mà, thể đồng thời thu hút cả Giang thiếu lẫn Cung thiếu chứ? thể là Tiêu Linh Vũ quá sức hút ?”
Cung Thiên Hạo liếc một cái, vui :
“ ngờ đầu óc của thư ký Lý thể tưởng tượng phong phú đến . Thôi , chuyện căn bản là thể. Giang Đào thích cô , thể tranh giành phụ nữ với em của . Hơn nữa, cũng thích phụ nữ đó.”
Rất lâu về , Cung Thiên Hạo chính lời vả mặt liên tiếp.
Cũng chẳng kẻ mặt dày nào từng tranh phụ nữ với em, kết quả là đè em thê t.h.ả.m đến mức sắp bò dậy nổi.
Lý Viễn Hành đối với lời vẫn hoài nghi, nhưng cũng thêm gì nữa.
Tửu Lâu Của Dạ
Chuyện tình cảm, vốn chẳng ai thể ép buộc .
Sau khi đợi lão gia nghỉ ngơi xong, hai tiếp tục lái xe, hướng về thôn Đào Nguyên.
Từ huyện đến trấn Hưng Âm lái xe chỉ mất hơn nửa tiếng, hiện tại con đường từ trấn Hưng An đến thôn Đào Nguyên sửa xong. Trước đường sá lồi lõm, hơn một tiếng, còn bây giờ chỉ cần mười mấy phút là đủ. Sự khác biệt giữa sửa đường và sửa, quả thật lớn đến .
Khi thôn Đào Nguyên ngày càng đến gần, ông Cung tuy mệt, nhưng thấy mười dặm rừng đào của thôn Đào Nguyên, lập tức hứng thú :
“Thôn Đào Nguyên đúng là danh xứng với thực, khắp nơi đều trồng đào.”
“Chỉ tiếc là vì vấn đề đường sá, đào đều thối rữa đất.” Lý Viễn Hành chút tiếc nuối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-174-toi-khong-phai-gay.html.]
“Nhìn con đường vẻ là mới sửa.” Ông Cung ngoài cửa xe, hỏi: “Hạo nhi, các con cho sửa ?”
“Vâng, ông nội.” Cung Thiên Hạo gật đầu: “Trước đường quá tệ.”
Ông nội ở thôn Đào Nguyên, nhất định sửa đường. Cho dù họ thường xuyên đến, thỉnh thoảng tới đây cũng tiện hơn nhiều, huống chi họ còn thể vận chuyển đồ đạc đến bất cứ lúc nào.
Chỉ sửa một con đường nhỏ, cũng tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, sửa xong tiện cho dân làng Đào Nguyên, thể chăm lo cho ông nội chu đáo hơn.
“Nơi núi xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, đúng là một chỗ !” Ông Cung hài lòng: “Hạo nhi, Viễn Hành, hai đứa thật sự lòng.”
Thôn Đào Nguyên là một sơn thôn hẻo lánh của Hạ Quốc, cách Kinh Thị mấy ngàn dặm, mà vẫn Cung Thiên Hạo và Lý Viễn Hành tìm , điều quả thật chỉ tâm mới .
Lý Viễn Hành :
“Lão gia, chuyện phần lớn là công lao của cấp , trong công ty thích du lịch, cứ đến kỳ nghỉ là kéo thăm các sơn thôn xa xôi. Nghe họ , những sơn thôn đó mới là điểm du lịch nguyên sơ nhất.”
Cung lão gia gật đầu tán thành:
“ , nhiều làng núi xa xôi quả thực là những điểm du lịch nguyên sơ nhất.”
“Cháu chỉ hỏi trong nhóm công ty xem chỗ nào phong cảnh , yên tĩnh, thể tu dưỡng tâm , liền đề cử mấy nơi. Sau khi khảo sát từng chỗ, cuối cùng bọn cháu mới quyết định nơi là phù hợp nhất.” Lý Viễn Hành giải thích.
Thực , nguyên nhân cuối cùng chọn nơi nhiều mặt.
Thứ nhất, thôn Đào Nguyên quả thật , điều thì cần bàn cãi.
Thứ hai, Giang thiếu đang công tác ở đây, ít nhiều cũng thể chăm lo cho ông. Lỡ như ông chuyện gì mà Cung Thiên Hạo ở bên cạnh, thì Giang thiếu là tư cách và quyền hạn nhất để xử lý.
Thứ ba, ở thôn Đào Nguyên dì Trần nấu ăn ngon.
Tuổi càng lớn, ông càng trở nên kén ăn, mà Cung Thiên Hạo cũng di truyền thói quen kén ăn .
Vậy mà Cung Thiên Hạo kén ăn như thế, phá lệ ăn sạch bộ món do dì Trần nấu.
Cung Thiên Hạo thích ăn, thì tám chín phần Cung lão gia sẽ thích.
Nghe Lý Viễn Hành , Cung lão gia nữa lên tiếng:
“Hai đứa thật sự lòng!”
Có lẽ vì tâm trạng thả lỏng, cũng lẽ vì cảnh sắc xinh của thôn Đào Nguyên, hoặc cũng thể vì sức hấp dẫn từ món ăn ngon của một nấu nướng, tóm , tâm trạng của ông .
Khi họ đến thôn Đào Nguyên thì năm, sáu giờ chiều.
Vào tháng tư, tháng năm, tầm năm sáu giờ trời vẫn còn sáng.
Hai đưa Cung lão gia đến nơi ở chuẩn sẵn, ông một cái liền thích.
Chỉ là một căn nhà gạch xanh lợp ngói lưu ly bình thường, lớn lắm, ba gian phòng, một phòng khách, một gian bếp, thêm một nhà chứa củi, ngoài còn một sân lớn, bên trong trồng mấy cây ngô đồng to và vài cây hạnh.
Trong sân còn dựng một chòi nghỉ mát để thư giãn, xung quanh trồng một hoa cỏ quý, một cái ao nhỏ nuôi mấy con cá vàng, giả sơn, nước chảy róc rách, chẳng khác nào cách bày trí của một tứ hợp viện ở Kinh Thị.
Cung lão gia nữa :
“Hai đứa thật sự lòng!”
Cung Thiên Hạo :
“Ông nội, chỉ cần ông thích, con bao nhiêu cũng đáng.”
Nói đến đây, dừng một chút, giọng nghiêm túc, chân thành mang theo vẻ khẩn cầu:
“Ông nội, ông cứ an tâm ở đây tĩnh dưỡng thể, đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng nữa, ạ?”
Cung lão gia khẽ thở dài, tỏ rõ thái độ:
“Hạo nhi, ông giao cho con thì là giao cho con , ông sẽ quản nữa. Ông lời con, ở đây dưỡng bệnh cho , dưỡng cho khỏe mạnh, sống đến trăm tuổi, ông còn thấy con trở thành một ông già trẻ con nữa .”
“Vâng, ông nội!” Cung Thiên Hạo cong môi nhẹ.
Trong làng đột nhiên mấy chiếc xe con chạy , dĩ nhiên khiến dân làng chú ý và tò mò.
Họ sớm hai thanh niên đến làng xây nhà, là để cho ông nội ở.
Khi nhà xây xong, nhiều trong làng đến xem thử, lúc về đều khỏi cảm thán một câu:
“Nhà xây thật, sân cũng rộng, là tiền.”
Đồng thời cũng nghi hoặc :
“Người tiền đúng là kỳ lạ thật. Ở thành phố lớn bao nhiêu, thích sống ở cái nơi nghèo nàn heo hút chứ?”
Phải rằng, sống ở vùng núi nghèo, ngoài mua chút đồ cũng khó khăn.
Dĩ nhiên cũng đoán rằng, thể là hai trẻ chê bai già, nên mới đưa ông lão đến tận nơi xa xôi, nghèo khó , coi như mắt thấy thì lòng phiền, tivi chẳng diễn như .
Thế nhưng, khi thấy mấy chiếc xe đen chạy làng, đỗ thẳng sân căn nhà , thấy hai trẻ tuổi đỡ một ông lão, thái độ vô cùng kính trọng và cẩn thận, liền ngay, đây tuyệt đối là con cháu ghét bỏ.
Rất nhiều ngoài cổng, liếc mắt bên trong, đều khỏi sững sờ.
Cái sân bày trí thật , cứ như vườn nhà của giàu tivi .
Sau khi Cung Thiên Hạo dẫn ông tham quan xong căn nhà mới, liền hỏi:
“Ông nội, chỗ nào cần sửa đổi ạ?”
Cung lão gia xua tay :
“Không cần, thứ đều , ông hài lòng.”
“Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi!”
lúc , giọng lanh lảnh của một đứa trẻ vang lên từ bên ngoài.