Khi Tiêu Linh Vũ mở miệng đòi năm triệu tệ, tất cả   đều sững sờ. Cô đòi quá nhiều .
Lẽ nào   cô cứ liên tục lắc đầu là vì…  tiền họ đề nghị  đủ cao? Vậy thì mấy lời cô  về công lý và đạo nghĩa chẳng  chỉ là rác rưởi ?
“Tiêu Linh Vũ, cô điên  ? Lâm Tường Vũ  nhịn  nữa, lập tức nhảy  chỉ trích. Cô dám đòi tận năm triệu ?”
Tiêu Linh Vũ lập tức phản bác:
“Lâm Tường Vũ, cô  điếc  nhỉ? Không  chủ tịch   ? Ông  thừa nhận rằng tình yêu, danh dự và sự trong sạch  thể mua bằng tiền. Nói cách khác, chúng là vô giá.”
Tiêu Linh Vũ dừng , đảo mắt  khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Triệu Văn Mạn và gương mặt đang kìm nén lửa giận của Trần Nhiên.
Tửu Lâu Của Dạ
“Tình yêu của   tiểu thư Triệu cướp mất. Sự trong sạch và danh dự của   cô  hủy hoại. Thế thì năm triệu  thật là quá đáng ? So với tập đoàn khổng lồ như Tập đoàn Huy Khánh, con   thực sự quá cao ?”
Mấy lời của Tiêu Linh Vũ lập tức khiến tất cả im lặng. Có  đồng tình, còn những kẻ  đồng tình cũng chẳng dám lên tiếng.
Lâm Tường Vũ lúc  mới  hồn, giọng  lộ rõ sự ghen tị:
“Thật… thật nực . Năm trăm nghìn thôi cũng đủ để cô xây một căn biệt thự khang trang cho cả nhà ở quê , chứ đừng  là năm triệu! Cô xuất  từ nơi hẻo lánh lạc hậu, rõ ràng là đang lợi dụng cơ hội  để trục lợi!”
Một câu thôi mà Lâm Tường Vũ  sỉ nhục xuất ,  mỉa mai lòng tham của Tiêu Linh Vũ.
Sắc mặt Tiêu Linh Vũ tối sầm , cô lớn tiếng:
“Lâm Tường Vũ, cảm ơn cô  nhắc . Cô cũng  bồi thường tổn thất tinh thần và danh dự cho .  xét thấy cô cùng xuất  quê mùa như ,  sẽ  đòi nhiều,năm mươi nghìn là đủ!”
Lâm Tường Vũ ngẩn , kinh ngạc kêu lên:
“Năm… năm mươi nghìn?!”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“ , năm mươi nghìn. Cô lén theo dõi , chụp ảnh mà    cho phép,  đó còn phát tán ảnh. Đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư và vu khống. Cô  thể  trả tiền, nhưng chúng  sẽ gặp  ở tòa. Để xem thẩm phán sẽ phạt cô bao nhiêu. Tùy cô chọn!”
Lâm Tường Vũ lập tức sợ hãi, há miệng nhưng    câu nào. Cuối cùng, cô   sang tìm sự giúp đỡ của Triệu Huy Thanh, bước đến nắm tay áo ông , run giọng cầu xin:
“Chủ tịch, ngài  giúp !  chỉ  theo chỉ thị của tiểu thư, bám theo Tiêu Linh Vũ thôi. Chính tiểu thư cũng bảo  tung ảnh lên nhóm chat của công ty. Ngài nhất định  giúp !”
Triệu Huy Thanh tức đến mức  thể nào tức hơn. Ông  thể trút giận lên Tiêu Linh Vũ, nhưng Lâm Tường Vũ  tự dâng  lên thế chỗ.
Ông quát giận dữ:
“Cô… cô là ai mà dám  linh tinh như thế? Nói  thì  chịu trách nhiệm… nếu  thì…”
Ông  còn  kịp dọa kiện, Lâm Tường Vũ  cắt lời, móc điện thoại :
“Chủ tịch,   bằng chứng.  ghi âm   cuộc  chuyện giữa  với tiểu thư.  cũng lưu  hết tin nhắn. Ngài   xem ?”
Lâm Tường Vũ thật sự sợ hãi, nên   cô   giấu giếm gì. Cũng vì thế cô  mới dám uy h.i.ế.p Triệu Huy Thanh. Trước đây, cô   bao giờ dám thừa nhận   theo lệnh của Triệu Văn Mạn.
Triệu Huy Thanh  ngờ  nửa đời lăn lộn thương trường, cuối cùng  bại  tay hai cô gái trẻ. Ông  tức đến mức đổi cả sắc mặt, cuối cùng nghiến răng:
“Được,  sẽ trả năm mươi nghìn cho cô!”
Lâm Tường Vũ thở phào, cất điện thoại.
“Khoan !” Triệu Huy Thanh quát: “Cô  xóa hết những thứ đó ngay! Không thì   cô  dùng chúng để uy h.i.ế.p   nữa!”
Giờ ông  chẳng thèm giữ thể diện nữa.
 Lâm Tường Vũ   ngu. Cô  lắc đầu:
“Chủ tịch,  sẽ chỉ xóa bằng chứng  khi ngài đưa tiền cho Tiêu Linh Vũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-26-lam-tuong-vu-boi-thuong.html.]
Ánh mắt Triệu Huy Thanh nheo , giọng gằn xuống:
“Được!”
Ông   sang thư ký:
“Thư ký Lâm,  cho cô  tấm séc năm mươi nghìn!”
“Vâng!”
Thư ký Lâm buông tay Triệu Văn Mạn, mở túi lấy bút và sổ séc,  thật nhanh. Rồi đưa bút và tấm séc cho Triệu Huy Thanh.
Sau khi ông ký, thư ký Lâm nhận ,  sang Lâm Tường Vũ, lạnh giọng:
“Cô Lâm, đây là năm mươi nghìn. Cầm lấy!”
Lâm Tường Vũ run run nhận séc, trong mắt ánh lên vẻ khó tin. Năm mươi nghìn với cô  là con   lớn.
“Khoan …” Thư ký Lâm nhắc: “Cô Lâm,  nhận séc thì xóa ngay những thứ trong điện thoại .” Sau đó đưa tay định lấy điện thoại của Lâm Tường Vũ.
Lâm Tường Vũ phản ứng nhanh hơn, né tránh. Sắc mặt thư ký Lâm lạnh hẳn:
“Cô Lâm, chúng   thỏa thuận. Cô định nuốt lời ?”
Mặt Lâm Tường Vũ đỏ bừng vì kích động lẫn căng thẳng:
“     tấm séc   thật  ?”
Thư ký Lâm khinh miệt  nhạt:
“Cô  thể đưa tấm séc cho cô Tiêu,  sẽ  ngay là thật  giả!”
Có Nhan Tư Minh chống lưng cho Tiêu Linh Vũ, thư ký Lâm sẽ  dám giở trò.
Lâm Tường Vũ lưỡng lự, mắt mở to  tấm séc. Cô  cực kỳ  nỡ buông tay. Vừa nhận séc xong   đưa , trong lòng vô cùng tiếc nuối. Đây là năm mươi nghìn, hơn cả tiền lương một năm của cô, đủ để mua  bao món hàng xa xỉ.
Mọi  xung quanh  cô  bằng ánh mắt khinh bỉ. Tấm séc vốn chẳng  của cô ,  mà cô   nắm chặt  buông, đúng là mất mặt.
Cảm nhận  những ánh  đó, má Lâm Tường Vũ nóng rực. Cô  siết chặt tấm séc, bước đến chỗ Tiêu Linh Vũ, suýt nữa  ném thẳng  mặt cô.
 khi tiến gần Nhan thiếu gia, chân cô  bắt đầu run. Cô  cố lấy  bình tĩnh, tuyệt đối  thể để Tiêu Linh Vũ thấy  yếu thế.
“Đây, năm mươi nghìn! Lâm Tường Vũ chìa tay đưa tấm séc.”
Tiêu Linh Vũ thản nhiên nhận lấy, nhưng như   khiến tim Lâm Tường Vũ nhói đau. Cô  tấm séc, mỉm :
“Được , chúng  xem như xong nợ.”
Lâm Tường Vũ định hỏi gì đó, nhưng Tiêu Linh Vũ ngăn :
“  cô  hỏi gì.  sẽ   khó cô nữa.”
Lâm Tường Vũ lập tức thở phào. Tiêu Linh Vũ liếc cô  một cái, hờ hững :
“Lần  lo chuyện của  thôi!”
Nói xong, cô  sang Triệu Huy Thanh:
“Chủ tịch,  vẫn đang chờ năm triệu của ngài. Sau khi nhận , chúng  sẽ bàn điều kiện thứ hai.”