Chiếc Nokia  đổ chuông  nữa. Lần  là cuộc gọi từ Trần Nhiên.
 
Khóe môi Tiêu Linh Vũ khẽ nhếch lên, lộ  một nụ  chua chát và giễu cợt.
 
Cô dứt khoát từ chối cuộc gọi,  đặt điện thoại xuống giường.
 
Nếu ông trời  cho cô cơ hội  , cô tuyệt đối  bao giờ lặp  sai lầm năm xưa.
 
Cô cố gắng chịu đựng cơn đau khắp ,  quanh một lượt,  vội vã mặc quần áo đặt bên giường, rời khỏi căn phòng  khi chủ nhân nó  .
 
…
 
Cùng lúc đó, tại văn phòng tập đoàn Huy Khánh, gương mặt tuấn tú của Trần Nhiên trở nên u ám khi cuộc gọi  ngắt đột ngột.
 
Bên cạnh  là một  phụ nữ trang điểm đậm,  hình cao gầy. Đôi lông mày cong dài, ánh mắt sắc sảo, toát lên vẻ cay độc. Cô  liếc  bộ móng  , trong mắt hiện rõ vẻ đắc ý và tính toán.
 
Cô   khẩy:
“Gọi   ? Con tiện nhân đó  thèm bắt máy hả?”
 
“Không  con nhỏ đó yêu  đến c.h.ế.t  sống  ? Vừa ngủ với đàn ông khác xong, chắc đang  hổ  dám  máy chứ gì.”
 
Trần Nhiên cau mày,  sang  Triệu Văn Mạn, do dự hỏi:
“Mạn Mạn, chúng   …   quá nhẫn tâm ?”
 
Văn Mạn   chằm chằm, nắm c.h.ặ.t t.a.y   buông ,  lạnh:
“Sao? Anh còn thấy tiếc cô ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-4.html.]
Tửu Lâu Của Dạ
Ánh mắt ả bỗng trở nên lạnh lùng:
“Nếu  còn luyến tiếc cô  như  thì thôi,  sẽ về  với ba  là hủy bỏ hôn ước!   kiếm  khác.  là con gái chủ tịch tập đoàn Huy Khánh,  thiếu  theo đuổi. Trần Nhiên,    cưới !”
 
“Anh là thằng nhà quê,   để mắt tới là phúc đức ba đời , còn dám do dự? Ba  vốn   thích . Nếu   hủy hôn, ông  sẽ vui mừng c.h.ế.t mất!”
 
“Nếu  chọn nó  vì ,  cũng chúc hai  hạnh phúc luôn!”
 
Trần Nhiên  , mặt đỏ bừng vì giận.   vẫn cố kìm nén, hít sâu một   nở nụ  giả lả:
 
“Mạn Mạn, em  gì ? Anh yêu em mà. Làm gì  chuyện  còn lưu luyến gì con nhỏ đó,  chỉ thấy… thấy tội cho cô  thôi, dù gì cũng là  cùng quê mà.”
 
Triệu Văn Mạn  lạnh, khinh miệt:
“Tội cho cô ? Nếu chúng   bày  màn kịch ,  tìm cớ để  đá cô  thì khi chúng  đính hôn, cả thiên hạ sẽ   vì tiền mà bỏ  yêu! Lúc đó,  chịu  lời  tiếng , nhưng  thì .”
 
“Trần Nhiên,  chọn . Hoặc là hủy diệt cô , hoặc là hủy hôn!”
 
Gương mặt Trần Nhiên khựng  một lúc,  đó miễn cưỡng nặn  một nụ :
“Mạn Mạn,  hiểu . Không còn gì để do dự cả.”
 
Lựa chọn của   quá rõ ràng!
 
Triệu Văn Mạn hài lòng  khanh khách:
“Tốt lắm, Trần Nhiên. Em   lầm . Anh  gan lì,  vô tình,  rõ ai mới là  thật sự đối  với .”
 
Trần Nhiên tiến  ôm lấy cô , tựa cằm lên vai cô,  :
“Đối với những thứ  quan trọng thì  vô tình, nếu  sẽ  kéo lùi  phía . Mạn Mạn, cảm ơn em  dạy  điều đó.”
 
“Reng reng…”