“Mẹ, con  nghiêm túc đấy!” Tiêu Linh Vũ kiên định: “Nếu thật sự  con, con nhất định sẽ sinh nó !” Cô    Tiểu Đồng.
 
Mẹ Tiêu bất ngờ  sự quyết tâm của con gái, ba Tiêu và Tiêu Linh Dạ cũng ngơ ngác  cô.
 
Mẹ Tiêu là   hồn  tiên, bà gằn giọng:
“Linh Vũ, con điên  ? Nếu con thật sự sinh đứa trẻ đó,  khác sẽ  nó thế nào? Trong mắt họ, nó mãi mãi là một đứa con hoang!”
 
Từ con hoang như nhát d.a.o đ.â.m thẳng  tim Tiêu Linh Vũ, khiến đầu óc cô trống rỗng.
 
Cô nhớ  ở kiếp , Tiểu Đồng lớn lên trong ánh mắt khinh miệt của dân làng, cả  lớn lẫn trẻ nhỏ. Lũ trẻ thường gọi nó là con hoang, là đứa  cha  vứt bỏ.
 
“Hơn nữa, con định lấy chồng thế nào khi  một đứa con?” Mẹ Tiêu truy hỏi,  ai  chuyện Tiêu Linh Vũ từng qua đêm với  đàn ông xa lạ, chuyện   cũng sẽ chìm  quên lãng, cô vẫn còn cơ hội tìm một  đàn ông  để kết hôn.  nếu sinh  đứa trẻ , tất cả đều sẽ  hủy hoại.
 
Ai   cưới một  phụ nữ  con với kẻ chẳng rõ lai lịch?
 
Tiêu Linh Vũ bướng bỉnh đáp:
“Mẹ,  thì con sẽ  lấy chồng nữa! Con sẽ tự  nuôi con!”
 
“Con…” Mẹ Tiêu tức giận đến run cả . Tim bà quặn thắt đau đớn, may mà bà   bệnh tim, chứ  chắc  ngã quỵ ngay tại chỗ.
 
“Mẹ,  ơi.” Tiêu Linh Dạ vội chạy đến giảng hòa: “Đừng giận mà, chị chỉ  giả sử thôi.”
 
Ba Tiêu nghiêm giọng quở trách:
“Linh Vũ,  con  chọc  con giận vì chuyện  chắc sẽ xảy ? Con thậm chí còn     mang thai  ! Con  xem, con   tức giận đến thế nào  kìa.”
 
Thường ngày Tiêu Linh Vũ là đứa con ngoan ngoãn, nhưng  những lúc then chốt, cô  cứng đầu đến lạ. Ví dụ như năm 15 tuổi, mặc cho  khác bàn  tán , cô vẫn kiên quyết quen Trần Nhiên. Quan hệ  kéo dài suốt mười năm!
 
Ba Tiêu   sai, nhưng Tiêu Linh Vũ  chắc   mang thai,  ai cũng sẽ  thôi. Vì , cô  chuẩn  , cô    ép  phá thai.
 
Ở kiếp , Tiểu Đồng  giữ  là vì phá thai sẽ nguy hiểm đến tính mạng cô, gia đình đành chấp nhận.   khi Tiểu Đồng chào đời, cả nhà  yêu thương nó hết mực.
 
Tuy , kiếp   khác. Có những chuyện Tiêu Linh Vũ  thể lường . Ví dụ như thái độ hiện tại của  cô.
 
Chỉ mới là giả thuyết thôi mà   tức đến run cả . Tiêu Linh Vũ  chuẩn  tinh thần cho gia đình,   cách để họ chấp nhận Tiểu Đồng.
 
Tiêu Linh Vũ gật đầu, khẽ :
“Ba  đúng, giờ vẫn   gì chắc chắn.” Rồi cô  sang , dịu giọng:
“Xin  .”
 
Thấy con gái chịu xin , thái độ của  Tiêu dịu .
 
Bà thở dài:
“Thôi bỏ . Người   con cái chính là chủ nợ của cha  từ kiếp . Tiểu Vũ , bình thường con ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng đôi khi  khiến ba  lo lắng nhất.” Như chuyện với Trần Nhiên .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-57-thu-phan-ung-cua-me-tieu.html.]
Tiêu Linh Vũ cúi đầu:
“Con xin , .”
 
“Được , ăn cơm thôi.” Mẹ Tiêu phất tay. “Thức ăn nguội hết !” Bà liếc  mâm cơm,  tiếp: “Mẹ  tin về nhà họ Trần, nên  nấu thêm mấy món.”
 
Mẹ Tiêu vốn chẳng   rộng lượng, nhà họ Trần  ép nhà họ Tiêu đến đường cùng. Nghe tin bọn họ gặp báo ứng, bà dĩ nhiên thấy hả hê,  nên  thêm vài món để ăn mừng, nhưng  ngờ    chuyện động trời từ con gái, khiến niềm vui tan biến.
 
Cả nhà họ Tiêu   bàn.
Tửu Lâu Của Dạ
 
Khi ba và Tiêu Linh Dạ  lý do  thêm món ngon, cả hai   . Tiêu Linh Dạ hớn hở:
“Mẹ  đúng. Nhà họ Trần  nghiệp quật, chúng   ăn mừng chứ.” Rồi  gắp miếng thịt kho tàu cho  miệng, thịt mềm béo tan .
 
“Ăn , đừng lắm lời.” Mẹ Tiêu lườm con trai: “Nhớ kỹ, những chuyện  chỉ   trong nhà thôi. Ra ngoài thì cấm mở miệng.”
 
Tiêu Linh Dạ gật đầu:
“Con  , con  ngốc đến mức  rêu rao chuyện nhà họ Trần bên ngoài.”
 
Tính   thương hại kẻ yếu. Nhà họ Trần dù ích kỷ tham lam, nhưng lúc  đang chịu khổ. Nếu nhà họ Tiêu khoe khoang quá đà,  ngoài sẽ  họ nhẫn tâm.
 
Tiêu Linh Dạ  gắp thêm miếng thịt kho, lập tức   gõ đũa cái cạch.
“Tiêu Linh Dạ, đủ , con ăn hết nửa tô  đấy, coi chừng mập ú !”
 
Tiêu Linh Dạ nhăn nhó:
“Mẹ,    ở trường họ cho ăn cái gì ,  dưa muối với bánh bao hấp, con  ăn thế cả tuần, về nhà mà  ăn bù thì lấy   sức! Với ,  cũng  thịt kho là món con thích nhất mà.”
 
Mẹ Tiêu trợn mắt:
“Thật ? Con chỉ ăn bánh bao với dưa muối thôi hả? Sao  nhớ tuần   gửi cho con cả hộp thịt xào ớt đỏ, tuần  nữa là thịt bò xào gừng,   nữa là…”
 
Tiêu Linh Dạ vội giơ tay đầu hàng:
“Thôi mà , con  ăn thịt kho nữa là  chứ gì!” Cậu gắp sang rau xanh, nhưng mắt vẫn dán chặt  tô thịt bóng mỡ,  Tiêu thản nhiên  ngơ.
 
Giữa bữa, Tiêu Linh Vũ bất ngờ lên tiếng:
“Ba, , con  định   thành phố Z nữa.”
 
Ba  Tiêu lập tức sửng sốt.
 
Ba Tiêu hỏi:
“Vậy con tính thế nào, Linh Vũ?”
 
Tiêu Linh Vũ nghiêm túc trả lời:
“Ba, , con… con  ở nhà  nông!”
 
“Cái gì?”
 
Cả ba  đều kinh ngạc.