Khi Tiêu Linh Vũ  rằng cô  ở nhà  nông,  Tiêu ngạc nhiên sững sờ.
 
Bà hỏi đầy bất ngờ:
“Con   ruộng ?”
 
Ngay  đó bà lập tức phản đối:
“Không ! Con là sinh viên đại học danh tiếng,   ở nhà  nông? Con    ruộng vất vả đến mức nào ? Cả nhà  dồn bao nhiêu công sức cho con  học đại học,  mà giờ con    về  ruộng ?” Mẹ Tiêu phủ nhận thẳng thừng ý nghĩ vô lý .
 
Tiêu Linh Vũ là cử nhân  nghiệp từ một trường đại học  tiếng, cô    thể dễ dàng tìm  việc ở thành phố lớn. Dù lương  cao, nhưng so với việc ngày ngày vùi  ngoài đồng ruộng thì vẫn  hơn nhiều.
 
Ba Tiêu  hai  con giằng co, thở dài:
“Bà nó, đừng vội kết luận, để con bé  hết .”
 
Em trai Tiêu Linh Vũ cũng gật đầu lia lịa:
“ đó , để chị  hết !”
 
Mẹ Tiêu cau mày:
“Dù thế nào  cũng  đồng ý để chị con bỏ việc ở thành phố về  ruộng !”
 
Ba Tiêu dịu giọng khuyên:
“Bà nó …”
 
Mẹ Tiêu liếc chồng một cái,  thở dài:
“Được , Tiểu Vũ, con  thử xem con định thế nào.”
 
Tiêu Linh Vũ hít sâu một , chậm rãi :
“Mẹ,  thể   … nhưng con thực sự  hề vui vẻ gì khi sống ở thành phố lớn.”
 
Mẹ Tiêu ngạc nhiên:
“Tại   thế?”
 
Tiêu Linh Vũ thẳng thắn:
“Trong mắt bà con ở quê,  việc ở thành phố thì  cho là sang trọng, lương cao, ăn mặc , cuộc sống dư dả…  thực tế, thành phố là nơi con    ngừng toan tính, đấu đá lẫn .”
 
“Mỗi năm đều  vô  sinh viên mới  nghiệp chen chân  thị trường việc , cạnh tranh khốc liệt, mỗi vị trí đều  hàng trăm  nhòm ngó, cạnh tranh trong công ty cũng gay gắt vô cùng. Nếu chỉ là cạnh tranh công bằng thì còn đỡ, nhưng hầu như chẳng bao giờ công bằng,   dùng đủ  thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại đồng nghiệp, nhằm trèo lên vị trí cao hơn.”
 
Cô    quan sát sắc mặt  . Thấy   nhíu mày, Tiêu Linh Vũ liền tiếp tục:
“Đó mới chỉ là đồng nghiệp cùng cấp, đáng sợ nhất chính là  cách địa vị.”
 
“Ví dụ như Triệu Văn Mạn, con gái giám đốc một tập đoàn lớn, chính vì  chỗ dựa đó, cô  mới dễ dàng quyến rũ  Trần Nhiên.”
 
“  , con  giàu  thường hành xử như thế. Văn Mạn    Trần Nhiên thì lẽ   hài lòng , thế mà cô  vẫn  ngần ngại hãm hại con, chỉ vì cô  là con gái của giám đốc.”
 
Tiêu Linh Vũ dừng  một chút, giọng trầm xuống:
“Mẹ, nếu  nhờ  một  quyền thế hơn cả Triệu Văn Mạn  tay giúp đỡ thì giờ  con   vu oan, danh tiếng cũng tan nát .”
 
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y , nghiêm túc :
“Vậy nên, con    việc ở thành phố nữa. Áp lực quá lớn, con  quá khó đối phó. Con quyết định về quê  nông, coi như nghỉ ngơi một thời gian.”
 
Nghe những tổn thương tinh thần con gái   chịu đựng, lòng  Tiêu mềm . Bà càng thêm căm ghét Trần Nhiên vì   hại con gái , bà  thể chấp nhận để con về quê phụ giúp đồng áng một thời gian ngắn, nhưng  thể để con cả đời chôn vùi ở ruộng đồng!
 
Tửu Lâu Của Dạ
Bà nghiêm giọng:
“Tiểu Vũ, nếu con  nghỉ ngơi thì  thể  du lịch,  đổi  khí, chứ  nhất thiết  ở nhà  ruộng!”
 
Ba và em trai đồng loạt gật đầu tán thành.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-58-gia-dinh-dong-thuan.html.]
Tiêu Linh Vũ thầm nghĩ: Xem    dùng đến biện pháp mạnh .
 
Cô chậm rãi :
“Mẹ, con từng kể với  về nhân vật lớn  giúp con trả thù Trần Nhiên,  còn nhớ ?”
 
Mẹ Tiêu gật đầu, ánh mắt bắt đầu nghi hoặc.
 
Tiêu Linh Vũ thở dài, nhỏ giọng thú nhận:
“Thực …   giúp con cũng bởi vì    ý với con.”
 
Tuy Nhan Tư Minh  từng  thẳng , nhưng ẩn ý của   thì quá rõ. Tiêu Linh Vũ vốn   nhắc đến chuyện , nhưng giờ cô  còn cách nào khác. Trong lòng thầm xin  , cô   mượn danh nghĩa của  một  nữa.
 
Gia đình Tiêu Linh Vũ lập tức sững sờ.
 
Mẹ Tiêu tức giận, véo tai con gái:
“Con thì cứ  là  giấu giếm gì , thế cái  từ  mà ? Sao lúc nào con cũng   sợ thế hả?”
 
Tiêu Linh Vũ đau đến méo cả mặt:
“Mẹ, … đau quá!”
 
Tiêu Linh Dạ thương chị, liền lên tiếng khuyên nhủ:
“Mẹ, buông tay  ạ,   xem mặt chị đau đến mức nào  kìa.”
 
Mẹ Tiêu lúc  mới nới lỏng tay, nhưng giọng vẫn gắt gỏng:
“Vậy rốt cuộc cái nhân vật lớn  là thế nào?”
 
Tiêu Linh Vũ đành  kể  một  nữa, cô vốn chỉ tùy tiện kéo một   đường để giả vờ, cũng  rõ vì   đó  chịu giúp .
 
Cô thành thật :
“Ban đầu con cũng   vì     giúp con,     mới  rõ là  hứng thú với con nên mới  tay giúp con trả thù Trần Nhiên và những kẻ  hại con.”
 
Mẹ Tiêu gặng hỏi, giọng sắc bén:
“Vậy con  hứa hẹn gì với   ? Nói cho  , Tiêu Linh Vũ, nếu con dám hứa l..m t.ì.n.h nhân của    cái gì đó,  sẽ đánh gãy chân con đấy!”
 
Trong đầu bà, vị thiếu gia họ Nhan  chắc chắn là một lão già giàu ,  còn  vợ .
 
Mẹ Tiêu    nghĩ rằng Tiêu Linh Vũ sẽ chọn một ông già   tình một đêm. Lúc  bà chỉ tức giận nên chẳng buồn để ý chi tiết .
 
Tiêu Linh Vũ vội vàng lắc đầu:
“Không   ,   là một trong những  đàn ông độc  đáng giá nhất thành phố Z, trẻ tuổi, quyền thế.”
 
Nghe ,  Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm,  hất cằm  lệnh:
“Kể tiếp !”
 
Tiêu Linh Vũ cẩn thận :
“Anh   bày tỏ ý với con, nhưng con từ chối. Tuy    vẫn  chịu bỏ cuộc, nên con mới quyết định về quê tránh mặt, con mong rằng qua một thời gian,   sẽ buông bỏ.”
 
Trong lòng Tiêu Linh Vũ, cô cũng chờ ngày Tiểu Đồng xuất hiện. Khi đó, cô sẽ  lý do chính đáng để ở  quê.
 
Ba Tiêu trầm ngâm một lát   với vợ:
“Bà nó, cứ để con bé   gì thì ,  lẽ vài bữa nữa nó chán    về thành phố thôi.”
 
Mẹ Tiêu suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu:
“Được.”