Lời giải thích của Tiêu Linh Vũ chỉ là tạm thời, cũng giống như sự đồng ý của  cô. Cô chỉ  kéo dài thời gian cho đến khi Tiểu Đồng xuất hiện, khi đó, cô sẽ  một lý do hợp lý hơn để ở .
 
Mẹ Tiêu vốn đồng tình với chồng, trong suy nghĩ của bà, đợi khi Linh Vũ thật sự cảm nhận  sự cực nhọc của việc  ruộng thì tự khắc con bé sẽ thu dọn hành lý   thành phố.
 
Sau khi   cho phép, Tiêu Linh Vũ  ngay:
“Mẹ, con  dùng mảnh đất ở  vườn.”
 
Thật , Linh Vũ vẫn   cách sử dụng  gian canh tác trong ngọc bội, cô cần thử nghiệm  nhưng  thể để lộ quá rõ.
 
Nhà họ Tiêu cũng giống như bao gia đình nông dân điển hình khác ở vùng quê, kiểu nhà  thường  tường cao  hai mét bao quanh để ngăn cách sân  và sân .
 
Phần sân  đa phần  dùng để phơi nông sản   nơi nghỉ ngơi, còn sân  thì để trồng rau nhỏ như hành, hẹ, rau mùi… Tiện ở chỗ  thể hái bất cứ lúc nào.
 
“Được thôi!” Mẹ Tiêu đồng ý ngay.
 
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Cảm ơn !”
 
Tiêu Linh Dạ tò mò hỏi:
“Chị,  chị  chọn vườn ? Nếu chị hỏi em thì ruộng  miếu Ngũ Thần còn thích hợp để canh tác hơn nhiều.”
 
Linh Vũ chỉ  bí hiểm:
“Rồi em sẽ .”
 
Bữa cơm tối kết thúc trong  khí đầy bất ngờ.
 
Sau khi giúp  rửa chén, Tiêu Linh Vũ trở về phòng. Trong căn phòng riêng tư, cô đặt tay lên bụng, thì thầm:
“Tiểu Đồng, bà ngoại sẽ yêu con thôi.”
 
Mẹ Tiêu bây giờ  phản đối chuyện Linh Vũ giữ  đứa bé, nhưng một khi nó chào đời, bà sẽ thương nó hết mực, ở kiếp  cũng .
 
Năm đó, dù  , Linh Vũ vẫn sinh  đứa trẻ, cô từng chán ghét nó, bởi nó mang dòng m.á.u của một  cha  rõ lai lịch. Cô hận nó, vì sự tồn tại của nó chính là bằng chứng cô phản bội Trần Nhiên, suốt những năm đó, cô  từng ôm con lấy một , đừng  đến chuyện yêu thương.
 
Mẹ Tiêu thì   khác. Bà coi Tiểu Đồng như con ruột. Nếu  đứa trẻ nào trong thôn dám gọi Tiểu Đồng là con hoang, bà sẽ lập tức tìm đến nhà  để đòi công bằng. Từ khi nó sinh  cho đến lúc c.h.ế.t yểu, chính  Tiêu là  chăm sóc nó nhiều nhất, với nó, bà chính là   thứ hai.
 
 kiếp   khác, Tiêu Linh Vũ hiểu rằng   chỉ  điều  nhất cho cô. Bà là  nhân hậu, một khi Tiểu Đồng  sinh , chắc chắn bà sẽ hết lòng thương yêu cháu ngoại.
 
Linh Vũ tin rằng  sẽ  cách thuyết phục  đồng ý giữ  đứa bé. Cô chỉ cần thêm thời gian, nhưng hiện tại, cô còn việc quan trọng hơn  . Nghĩ ngợi một lát, Linh Vũ tìm một cái chai rỗng. Cô cầm ngọc bội, khẽ niệm:
“Vào!”
 
Không gian canh tác bên trong vẫn   đổi. Linh Vũ lấy chai hứng đầy nước suối   niệm:
“Ra!”
 
Cô trở  phòng, cầm chai nước suối  chạy ngay   vườn.
 
Lúc  ngang qua phòng khách, thấy  đang dọn dẹp, bà liền hỏi:
“Linh Vũ, con   thế?”
 
“Con  vườn  tưới rau!” Linh Vũ đáp.
 
Mẹ Tiêu gật đầu, tiếp tục công việc, Tiêu Linh Vũ chạy  sân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-59-rau-bien-di.html.]
 
Phần đất  vườn  chia  bốn luống, mỗi luống rộng  một mét, dài ba mét. Mỗi luống trồng một loại rau khác , luống thứ nhất  rau mùi và hẹ, luống thứ hai trồng tỏi, luống thứ ba là cần tây, còn luống thứ tư trồng bắp cải trắng, bao quanh bờ đất còn  mấy hàng hẹ xanh mướt.
 
Ngày nào  Tiêu cũng chăm sóc kỹ lưỡng, nhổ cỏ, tưới tắm, nên rau cỏ ở đây đều tươi , chẳng  cọng cỏ dại nào.
 
Tiêu Linh Vũ suy nghĩ một lát,  đổ nước suối lên hai gốc của từng loại rau. Chẳng mấy chốc, chai nước  cạn sạch, cô cầm chai rỗng rời khỏi vườn.
 
Tửu Lâu Của Dạ
…
 
Sáng sớm hôm , Tiêu Linh Vũ  tiếng  hét lớn:
 
“Ông nó ơi! Ông nó ơi!”
 
Ba Tiêu hoảng hốt đến mức còn  kịp mặc chỉnh tề  chạy thẳng  ngoài. Linh Vũ và Linh Dạ cũng vội vàng mặc quần áo  lao   vườn.
 
Cảnh tượng  mắt khiến cả ba  đều sững sờ.
 
Một cái cây… khổng lồ!
 
Không,  chỉ một, mà là cả đám rau khổng lồ!
 
Rau mùi còn to hơn cả cây cần tây, hẹ và tỏi thì giống như lau sậy, cần tây cao bằng cây mía, còn cải thảo thì to như cái thùng nước!
 
Khó trách  Tiêu   thấy  hét ầm lên.
 
“Mẹ… cái gì thế ?” Tiêu Linh Dạ há hốc mồm hỏi: “Chẳng lẽ… rau đột biến ?”  nếu là đột biến thì  tất cả cùng biến đổi, chứ  thể chỉ vài cây trong mỗi luống như .
 
Mẹ Tiêu lắc đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng:
“Mẹ cũng   nữa, sáng nay  dậy tính  mì, định  vườn hái ít rau mùi với hẹ, ai ngờ    thấy mấy cây rau to như thế . Rõ ràng hôm qua khi   cỏ,  thứ vẫn bình thường mà,  qua một đêm  lớn khủng khiếp  chứ? Chúng… ăn   đây?”
 
Ai gặp cảnh  cũng sẽ bối rối thôi.
 
Tiêu Linh Dạ lắp bắp:
“Chắc… chắc là ăn  nhỉ?”
 
Dù hình dáng  phóng to gấp mấy  thì rau mùi vẫn là rau mùi, hẹ vẫn là hẹ.
 
Tiêu Linh Vũ vội lên tiếng:
“Chắc chắn là   .”
 
Cô từng uống nước suối trong ngọc bội, nó  tác dụng tẩy rửa cơ thể,  thì rau tưới bằng nước đó cũng sẽ  vấn đề gì. Với cô, chuyện nước suối khiến rau lớn nhanh cũng   điều khó tin.
 
Dù ngoài mặt tỏ  bình thản, nhưng trong lòng Tiêu Linh Vũ cũng vô cùng chấn động. Những cây rau biến dị  chính xác là những cây mà hôm qua cô  tưới nước suối.
 
Nghĩ đến đây, cô thầm thở phào may mắn. Cũng may là cô thử nghiệm trong vườn nhà, chứ nếu  ngoài ruộng lớn, e rằng khó lòng giải thích nổi.
 
Tiêu Linh Vũ phân tích,  lẽ do nước suối quá mạnh nên rau mới biến đổi lớn như ,  tới cô sẽ thử pha loãng với nước thường  tưới để tìm  tỷ lệ thích hợp.
 
Mẹ Tiêu  con cái   thể ăn  thì cũng yên tâm phần nào, nhưng  nảy  vấn đề khác:
 
“ mà… rau to thế  thì nhà  ăn   hết? Một cây thôi còn chẳng xong, huống chi là nhiều cây như thế?”