Sau khi giúp  chuẩn  rau, Tiêu Linh Vũ nóng lòng    gian để gieo hạt giống, nhưng  bước , cô cau mày. Cô quên mất ruộng đất trong đó đang  cỏ dại mọc um tùm.
 
“Lẽ   nên mang theo cuốc  xẻng…” Linh Vũ lẩm bẩm: “ nếu tự dưng biến mất cùng cái cuốc  cái xẻng thì quá lộ liễu mất.”
 
Tạm thời, cô  dám chia sẻ bí mật về  gian thần kỳ  với gia đình, cô  chắc chắn nó an  nên   họ gặp nguy hiểm.
 
Chính điều đó  khiến việc  ruộng trở nên khó khăn.
 
“Haizz!” Linh Vũ thở dài bực bội: “Ít nhất  cũng cần  cái cuốc mới !”
 
Ngoài đời thực, cô lén lấy một cái cuốc mang về phòng, cẩn thận chốt cửa để  ai .
 
Sau đó, cô đem cuốc   gian,  mười tám khoảnh đất đầy cỏ dại, Linh Vũ cau mày:
 
“Nhiều cỏ thế ,  bao giờ mới  sạch hết? Giá mà  máy móc… Hay ít nhất… giá mà chúng tự biến mất luôn thì   mấy!”
 
Ngay khi lời  dứt, điều kỳ diệu xảy ,  bộ cỏ dại biến mất  dấu vết!
 
Mắt Tiêu Linh Vũ tròn xoe,  tin nổi:
“Chuyện… chuyện gì thế ? Không lẽ…  gian  điều khiển bằng ý niệm của ?”
 
Để thử nghiệm, cô lấy một túi hạt giống cà tím nhỏ. Cô đổ vài hạt  lòng bàn tay,  tập trung suy nghĩ:
“Gieo chúng xuống đất!”
 
Chỉ trong chớp mắt, hạt giống  tay biến mất.
 
Trước mắt cô, một mảnh đất biến thành luống dài  bốn mét, rộng một mét, xung quanh  rãnh nước nhỏ, hạt cà tím     gieo xuống ngay ngắn.
 
“Thật… thần kỳ quá!” Tiêu Linh Vũ  kìm  thốt lên.
 
Điều   nghĩa, cô chẳng cần lo chuyện nhân lực. Cô  thể tự  canh tác tất cả, chỉ cần dùng ý niệm để điều khiển.
 
Ngay  đó, cô thử với những loại hạt khác, chẳng mấy chốc,  bộ   gieo xong.
 
Khi ánh mắt rơi xuống những rãnh nhỏ quanh ruộng, cô khẽ nghĩ: “Tưới nước.”
Lập tức, rãnh tràn đầy nước trong veo.
 
Công việc kết thúc, Linh Vũ rời khỏi  gian.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-61-thu-gieo-hat.html.]
Vừa bước , liền  tiếng gõ cửa.
 
“Chị ơi!” Tiêu Linh Dạ gọi từ bên ngoài.
 
Linh Vũ  mở cửa, hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
 
Trong tay Linh Dạ cầm tờ giấy:
“Em  vài bài  hiểu, chị chỉ giúp em nhé.”
 
Thành tích học của Linh Dạ  tệ, nhưng vẫn còn kém chị gái một . Kỳ thi đại học còn  đầy ba tháng nữa, giai đoạn cực kỳ quan trọng,  tập trung  lực, chỉ cần thi như thường lệ thì chắc chắn  hy vọng đỗ  trường danh tiếng.
 
Linh Vũ nhận lấy tờ giấy, chăm chú xem. Lông mày lúc đầu nhíu chặt,  dần giãn  khi tìm  cách giải, cô kiên nhẫn giảng giải cho em trai.
 
Tửu Lâu Của Dạ
Nghe chị phân tích, Tiêu Linh Dạ lập tức hiểu ,  vốn thông minh, chỉ cần gợi ý đúng là nắm bắt ngay.
 
Cậu  tươi, cầm bút  :
“Không hổ danh chị là thủ khoa huyện Tinh Ẩn, em  cố gắng nhiều mới theo kịp chị .”
 
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Em trai, em học giỏi lắm , vấn đề chỉ là thời gian thôi, chắc chắn sẽ vượt chị.”
 
Linh Dạ gãi đầu ngượng ngùng, bất chợt,  phát hiện gấu quần chị dính nước.
“Ơ… chị,  ống quần chị ướt ?”
 
Linh Vũ cúi xuống . Quả nhiên, mép quần còn loang nước. Chắc hẳn là khi ở trong  gian canh tác, lúc tưới ruộng vô tình  ướt.
 
Tiêu Linh Vũ vội giải thích:
“Chị   vườn  tưới rau, chắc vô ý  b.ắ.n nước ướt quần thôi.”
 
Tiêu Linh Dạ gật đầu dặn dò:
“Chị  cẩn thận đấy. Thời tiết đang se lạnh, coi chừng  cảm.”
 
“Chị  .” Linh Vũ mỉm  đáp.
 
 lúc , từ ngoài sân vang lên tiếng gọi của  Tiêu:
“Tiểu Vũ, con  ruộng gọi ba về ăn cơm !”
 
“Vâng ạ!” Tiêu Linh Vũ lớn tiếng đáp .