Mẹ Tiêu lập tức  thấy trong hai thùng nước là những cây rau khổng lồ, chúng tuy nhỏ hơn mẻ hôm qua, nhưng so với rau bình thường thì vẫn to vượt trội.
 
Bà liền nhận lấy thùng từ tay con gái, mang  rửa,    thắc mắc:
“Sao  thế ? Mẻ hôm nay nhỏ hơn hôm qua thật, nhưng dù  cũng  thể to đến thế . Chẳng lẽ thật sự  vị thần tiên nào ghé qua vườn  nhà chúng  ?”
 
Tiêu Linh Vũ bật , :
“Mẹ ,   nghiêm túc ? Trên đời   gì  thần tiên  nước thần kỳ nào , thật  là bạn con ở khoa nông nghiệp  đưa cho con một loại phân bón mới,  thể giúp thanh lọc tạp chất và thúc đẩy cây trồng phát triển nhanh.  công thức    đưa  thị trường, coi như là bí mật nghiên cứu, bạn con đặc biệt cho con một ít về thử nghiệm thôi.”
 
Mẹ Tiêu  xong thì thở phào nhẹ nhõm, gật gù:
“Ra là . Con gái,  con   sớm? Lúc   còn suýt tin lời Tiểu Dạ  về thần tiên nữa chứ.”
 
Tiêu Linh Vũ  khẽ:
“Nếu mà  thần tiên thật thì con cũng   gặp xem họ trông thế nào, tiếc là tất cả đều  căn cứ khoa học cả thôi. Mẹ ,   nếu thấy rau nhà   đổi bất thường thì  cũng đừng ngạc nhiên nhé.”
 
Mẹ Tiêu gật đầu:
“Ừ,  hiểu .”
 
Linh Vũ ghé sát thì thầm:
“Mẹ, công thức  bạn con đưa cho con trong bí mật,  nhớ đừng kể cho ai, ngoài ba với Tiểu Dạ  nhé.”
 
Mẹ Tiêu nghiêm túc đáp:
“Mẹ  .” Sau đó bà  tiếp tục rửa rau.
 
Chờ   khỏi, Linh Vũ mới thở phào, vỗ nhẹ ngực, tối hôm qua cô  nghĩ sẵn cái cớ . Cô  xin mượn vườn  để trồng thử, nhưng nếu liên tục xuất hiện những loại rau kỳ lạ thì sớm muộn gì cũng gây nghi ngờ.
 
Tửu Lâu Của Dạ
Ba  cô tuy  hỏi gì, nhưng   nghĩa trong lòng họ  thắc mắc, vì  Linh Vũ quyết định  tìm  lý do hợp lý càng sớm càng .
 
“Chị, chị đang  gì ?”  lúc đó, Tiêu Linh Dạ khoác cặp sách  tới, thấy chị  đặt tay lên ngực,  khó hiểu hỏi.
 
Tiêu Linh Vũ trừng mắt:
“Không  gì cả, chị chỉ đang chờ em thôi!”
 
Linh Dạ vẫn thấy lạ,   tay chị trống  nên hỏi tiếp:
“Chị, chẳng  chị cũng  thị trấn ? Không mang theo gì ?”
 
“Chị  thị trấn để mua đồ chứ    bán , ngoài tiền  thì còn cần mang gì nữa? Mẹ cho bánh rán , em đang xách đấy thôi.” Linh Vũ đáp gọn.
 
Nghe thế, Linh Dạ gật đầu coi như thỏa đáng:
“Vậy  thôi!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-66-ly-do.html.]
Trong bếp,  Tiêu còn dặn với :
“Trên đường  cẩn thận đó!”
 
“Dạ, !” Hai chị em đồng thanh đáp,  cùng   đầu làng bắt xe lên thị trấn.
 
Trên đường , bà con làng xóm đều tươi  chào hỏi hai chị em.
 
Tiêu Linh Vũ và Tiêu Linh Dạ vốn  là  nổi tiếng trong thôn vì hai lý do:
 
Thứ nhất, cả hai đều là học trò giỏi nhất thôn Đào Nguyên. Vài năm , Linh Vũ từng là thủ khoa của cả huyện, còn Linh Dạ thì cũng sắp thi  đại học danh tiếng. Dân quê ai cũng kính trọng kẻ sĩ.
 
Thứ hai, Linh Vũ  còn từng  việc ở thành phố lớn, khí chất và phong thái khác hẳn các cô gái nông thôn bình thường.
 
Bà con ai cũng thầm ghen tỵ với vợ chồng nhà họ Tiêu vì   hai đứa con giỏi giang như . Người  bảo chắc kiếp  họ tích nhiều phúc đức mới  phúc hưởng con ngoan.
 
Một vài bô lão trong thôn vui vẻ hỏi:
“Vũ Nhi, con cũng  thị trấn ?”
 
Linh Vũ lễ phép mỉm  gật đầu:
“Dạ , ông Tam!”
 
Ông Tam tên thật là Tiêu Đức Tài, là một trong những bậc trưởng lão trong thôn. Ngay cả ba của Linh Vũ cũng  gọi ông một tiếng chú Tam.
 
Ông Tam hỏi:
“Con  thị trấn  gì ?”
 
Tiêu Linh Vũ mỉm  đáp:
“Con  mua ít hạt giống ạ.”
 
“Đi mua hạt giống?” Ông Tam ngạc nhiên, chau mày : “Chuyện  đáng lẽ nên để ba  con  mới , con   nên mua loại giống nào ?”
 
Tiêu Linh Vũ khẽ :
“Ông Tam, thật  con cũng  lâu    chợ phiên, hôm nay con chủ yếu   dạo một vòng cho vui thôi.”
 
Trên đường, bà con trong thôn Đào Nguyên    chuyện trò với hai chị em, những hộ  con cái nhỏ còn tranh thủ hỏi bí quyết học hành từ họ.
 
Một  phụ nữ ngoài bốn mươi khen ngợi:
“Linh Vũ, Linh Dạ, hai đứa thật  tiền đồ, học hành giỏi giang, Linh Vũ  còn đỗ  đại học danh tiếng, còn   ở thành phố nữa, ba  các con thật  phúc.”
 
Trong mười năm qua, Tiêu Linh Vũ là sinh viên đại học duy nhất của thôn Đào Nguyên. Hơn nữa, cô còn trúng tuyển  trường danh tiếng nhờ thành tích thủ khoa  huyện. Tin tức  từng khiến cả huyện chấn động, ngay cả thị trấn Hưng An và huyện Hưng Âm đều rúng động một thời.
 
Chuyện năm đó, đến giờ vẫn còn in đậm trong ký ức của nhiều  trong thôn.