Sau khi Tiêu Linh Vũ và Tiêu Linh Dạ xuống xe, họ tách khỏi nhóm dân làng thôn Đào Nguyên  ghé  mấy cửa hàng quần áo ở trấn Hưng An.
 
Nhìn quần áo treo trong tiệm, Linh Vũ nhíu mày. Quần áo thì mắc mà chất lượng  kém, chẳng hơn gì hàng ngoài sạp lề đường. Có lẽ đúng là chúng vốn cùng một nguồn, chỉ khác ở chỗ treo trong cửa hàng thì  bắt mắt hơn, giá cũng  đội lên.
 
Đi mấy cửa tiệm nhưng chẳng  ý cái nào, Linh Vũ quyết định đưa em trai lên huyện Hưng Âm mua.
 
Linh Dạ thì  đồng ý:
“Chị, quần áo  huyện đắt lắm, chúng  cứ mua đồ ở sạp thôi,  cần thiết  lên huyện.”
 
Cậu học ở huyện nên rõ ràng giá cả ở đó thế nào, một món đồ bình thường thôi cũng dễ dàng hơn trăm tệ.
 
Linh Vũ lắc đầu:
“Đừng phí tiền cho mấy thứ hàng chợ đó, em  rõ chất lượng  còn gì, rẻ thì rẻ thật nhưng chỉ kéo mạnh một cái là rách. Em  thích chơi bóng rổ, thử nghĩ xem, nếu quần áo rách toạc ngay  sân thì mất mặt đến cỡ nào?”
 
Mặt Linh Dạ đỏ bừng, quả thật chuyện đó từng xảy  ,    tiếng xoẹt  vội cởi áo ngay,  khác tưởng  nóng nên  hỏi gì thêm, may mắn là lúc đó rách áo chứ   quần.
 
Cuối cùng, Linh Dạ ngoan ngoãn theo chị lên xe buýt  huyện Hưng Âm.
Tửu Lâu Của Dạ
 
Từ thôn Đào Nguyên đến trấn Hưng An mất  20 phút,  từ trấn Hưng An  tiếp đến huyện Hưng Âm mất thêm  30 phút. Chuyến xe cuối cùng chạy lúc 6 giờ rưỡi tối nên họ  lo lắng lắm.
 
Đến nơi, Linh Vũ kéo em trai  một cửa hàng thời trang, cô lựa chọn một hồi  mua cho Linh Dạ hai bộ quần áo. Khi Linh Dạ mặc thử, Linh Vũ chống cằm ngắm nghía  gật đầu hài lòng:
 
“Không tệ, em trai chị càng lúc càng  trai,   chắc chắn  khối cô gái rung rinh.”
 
Linh Dạ vốn trắng trẻo tuấn tú, mặc chiếc áo sơ mi sọc đỏ trắng càng thêm sáng sủa, khiến    ngoái .
 
Cậu đỏ mặt, kêu nhỏ:
“Chị…”
 
 lúc đó, bên ngoài cửa hàng  hai cô gái  .
 
“Ơ,    Tiêu ?”
 
“ !”
 
“Hay là qua chào   !”
 
Linh Dạ nổi tiếng ở trường,  thông minh   trai, là hình tượng ngưỡng mộ của nhiều nữ sinh,  từ chối tất cả với lý do tập trung học hành.
 
“Anh Tiêu!”
 
“Anh Tiêu!”
 
Nghe tiếng gọi, Linh Dạ khựng ,  mỉm  ấm áp:
“Chào bạn học Trịnh, bạn học Lại!”
 
Hai cô gái   thấy  trong bộ đồ mới, mắt sáng rực:
“Anh mặc thế   trai quá!”
 
Linh Vũ thấy hai cô bạn gái dễ thương bèn  hỏi:
“Các em là bạn học của Tiểu Dạ ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-69-mua-hat-giong.html.]
Hai cô gái  giật ,  sang   phụ nữ trẻ đeo kính, vẻ mặt nghi hoặc.
 
Cô gái họ Trịnh gật đầu:
“Vâng… còn chị là…?”
 
Cô nghĩ bụng: Chị   mua quần áo cùng  Tiêu, chẳng lẽ là bạn gái của  ?
 
Ý nghĩ đó  cô thấy chua xót, bởi cô thích Linh Dạ từ lâu.
 
Linh Vũ liền giải thích:
“À, chị là chị gái của Tiểu Dạ, hai em ăn gì ? Để chị mời nhé.”
 
“Hả, chị gái ?!” Hai cô gái sững ,  đó đỏ mặt vì  thất lễ:
“Xin  chị!”
 
Linh Vũ lắc đầu:
“Không . Tiểu Dạ, lấy đồ , chị mời em và bạn em một bữa!”
 
Linh Dạ vốn chẳng  ăn chung, nhưng vì chị   thế nên đành im lặng xách túi  theo.
 
Linh Vũ từng học ở trường cấp ba  một huyện Hưng Âm nên thuộc từng ngõ ngách nơi , nhiều năm trôi qua, huyện  phát triển nhưng vẫn quen thuộc trong mắt cô.
 
Hồi còn  học, cô  tiết kiệm, đa phần chỉ ăn cơm căn tin, mỗi bữa tốn chừng 3 hào, còn  ngoài quán thì  mất mười tệ, cô chẳng nỡ tiêu.
 
  khi trọng sinh, Linh Vũ hiểu  khi còn  thể, cũng nên  tận hưởng một chút.
 
Họ  xuống một quán ăn trong con hẻm nhỏ, hai cô nữ sinh  quanh tò mò:
“Chị Linh Vũ,  chị  chỗ  ? Bọn em còn  từng thấy.”
 
Linh Dạ giải thích:
“Chị  học ở đây ba năm, chỗ nào cũng quen.”
 
Hai cô gái tò mò:
“Chị học ở trường nào ạ?”
 
Trong huyện  năm trường cấp ba,  một là  nhất, kế đó là  hai…
 
“Trường cấp ba  một.” Linh Dạ hãnh diện : “Năm đó chị  còn là thủ khoa khối văn đấy.”
 
Hai cô gái tròn mắt ngưỡng mộ:
“Chị Linh Vũ giỏi quá! Ước gì bọn em cũng  như thế.” Họ vốn chỉ mong   một trường đại học hạng hai, nào dám mơ  thủ khoa.
 
Linh Vũ mỉm :
“Các em cũng giỏi mà, kỳ thi đại học sắp tới , cố gắng hết sức nhé.”
 
Nghe nhắc đến kỳ thi, cả hai lập tức thở dài, mặt mày ủ rũ:
“Nếu bọn em mà thông minh như  Linh Dạ thì chẳng  lo .”
 
Linh Vũ chỉ yên lặng lắng , thỉnh thoảng góp vài lời khuyên.
 
Ăn trưa xong, Linh Dạ ôm túi quần áo  học cùng hai bạn.
 
Còn Linh Vũ thì ghé trạm giống cây. Vừa bước , cô thấy một nhân viên nữ đang  dài  bàn nghịch điện thoại. Nghe tiếng động, cô  chỉ liếc mắt một cái  cúi xuống bấm tiếp.