Mẹ Tiêu đoán đây hẳn là bà chủ nhà, bà mỉm  chào:
“Chắc bà là chủ nhà   ạ? Chào ba,  là  của Tiêu Linh Vũ. Cảm ơn bà  chăm sóc con bé.”
 
Bà lão hiền hậu  đáp:
“Cô Tiêu, cứ gọi  là thím Tống,   quý con gái cô đấy.”
 
Mẹ Tiêu cũng :
“Vậy  xin phép gọi là thím Tống.”
 
Bà Tống :
“Hôm qua con bé bảo hôm nay sẽ bán rau nên  đợi từ sớm.”
 
Mẹ Tiêu vội đón lấy giỏ rau  tay bà, mỉm :
“Thím Tống  cần tự đến thế  , chúng   thể mang đến tận nhà cho thím mà.”
 
Bà Tống khoát tay:
“Không cần,  già     nhiều một chút mới .”
 
Tiêu Linh Vũ đưa một quả cà chua:
“Bà ơi, bà nếm thử  ạ.”
 
Bà Tống  quả cà chua đỏ mọng, bóng bẩy,  xinh   mắt. Bà :
“Cà chua trồng khéo thật.”
 
Bà c.ắ.n một miếng, mắt liền sáng bừng kinh ngạc,  nhai  khen:
“Cháu gái, cà chua  ngon quá!”
 
Tửu Lâu Của Dạ
Lúc đó,  Tiêu  chất đầy rau  giỏ của bà Tống, đầy ắp cả giỏ.
“Thím Tống, chừng  đủ  ạ?”
 
Thấy trong giỏ  đủ loại rau tươi non, bà Tống tròn mắt ngạc nhiên:
“Rau gì cũng tươi rói cả.” Bà ngập ngừng hỏi tiếp: “Vậy hết bao nhiêu tiền?”
 
Mẹ Tiêu liền :
“Thím Tống, thím chăm sóc con gái ,    thể lấy tiền thím . Coi như biếu thím thôi!”
 
Bà Tống xua tay:
“ nhiều quá, nhà  ăn  hết. Bớt  một ít .”
 
Bà  định lấy bớt thì  Tiêu Linh Vũ ngăn :
“Bà ơi, nếu ăn  hết thì để tủ lạnh vài hôm cũng chẳng , hôm nay cháu chỉ  thăm dò chợ, hai ngày  mới bán tiếp. Nếu bà  lấy, e rằng mai bà cũng chẳng mua  nữa .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-81-vi-khach-dau-tien.html.]
Nghe , bà Tống  từ chối nữa, sợ  lỡ việc của hai  con, liền vui vẻ xách giỏ về. Trong lòng bà  áy náy: Linh Vũ còn  kịp mở hàng mà  biếu bà cả giỏ rau,  nhất quyết  chịu lấy tiền.
 
Sau đó, Linh Vũ khóa cổng, cùng  đẩy xe ba gác  chợ.
 
Khi hai  con   qua con hẻm, chuẩn  lên dốc, một bé trai chừng năm tuổi cùng   ngang qua. Thấy những quả cà chua đỏ tươi  xe, mắt  bé sáng rực, níu tay :
“Mẹ ơi, con  ăn cà chua !”
 
Người phụ nữ trẻ tên Dương Nghiên    chiếc xe ba gác. Thấy cà chua tươi ngon, cô liền hỏi:
“Cà chua  bao nhiêu tiền?”
 
“Hai tệ một quả.” Linh Vũ đáp.
 
“Hả? Bao nhiêu một cân cơ?” Dương Nghiên tưởng   nhầm.
 
“Là hai tệ một quả,   một cân.”
 
“Cô định c.ắ.t c.ổ   ? Đắt thế thì ai mua! Ngoài chợ một tệ   cả cân, cô bán hai tệ một quả, điên  ? Con trai,  thôi,  mua ở chợ cho.”
 
  bé nhất quyết  , kéo tay   rấm rứt:
“Con  quả  cơ!”
 
Thấy đứa trẻ ,  Tiêu liền lấy một quả cà chua đưa cho , dịu dàng :
“Đừng , dì cho con một quả ăn thử.”
 
Dương Nghiên cảnh giác hỏi:
“Chị gái, cà chua nhà chị đắt , thật sự cho miễn phí ?”
 
Linh Vũ liền chen :
“Chị ,  em   biếu thì coi như biếu, cứ xem như cho em  ăn thử mẫu.”
 
Cậu bé c.ắ.n ngay một miếng, Dương Nghiên hoảng hốt quát:
“Lý Quân Huyền,   bao nhiêu   hả? Cái gì  vỏ cũng  rửa mới  ăn! Cà chua, táo…  dính t.h.u.ố.c trừ sâu cả!”
 
 Quân Huyền  nhai   , thật thà :
“ mà  ơi, cà chua của bác  ngon lắm.”
 
Cậu bé nâng quả cà chua nhỏ trong tay, đưa cho ,   nếm thử.
 
Linh Vũ giải thích:
“Chị yên tâm, rau quả nhà em đều trồng hữu cơ tự nhiên, tuyệt đối  dùng t.h.u.ố.c trừ sâu.”
 
Tất nhiên, Dương Nghiên  tin, nhưng thấy con trai tha thiết,  nỡ từ chối, đành c.ắ.n một miếng nhỏ.