Bà lão mua rau xong thì  về,  đường, bà gặp mấy ông bà trong khu xóm, ai nấy đều chào hỏi .
 
Có  nghi ngờ hỏi:
“Bà Lý,  bà về sớm ? Mới  chợ một lát mà?”
 
Bà Lý  :
“   khỏi khu thì gặp một cô gái bán rau bằng xe ba gác ở ngã tư, nên mua xong là về luôn.”
 
Bà Triệu liếc  túi rau trong tay bà Lý, nhận xét:
“Rau trông tươi thật, bao nhiêu tiền một cân thế?”
 
Bà Lý đáp:
“Bắp cải mười lăm đồng một cây, cà tím hai đồng một quả, rau chân vịt mười lăm đồng một cân, còn ớt thì hai mươi đồng một cân.”
 
“Cái gì? Sao đắt thế?” Mấy ông bà đều giật .
 
Bà Triệu lập tức :
“Bà Lý, bà  lừa  ? Sao rau  đắt đến ? Ngoài chợ, cà tím bảy hào một cân, bắp cải  bốn hào một cân, rau chân vịt hai đồng một cân, ớt thì ba đồng một cân thôi.”
 
Bà Triệu tức tối  lớn:
“   xem cái kẻ lừa đảo  là ai! Bà Lý,  thôi, chúng  báo công an bắt nó cho chừa!”
 
Bà Lý hất tay bà  , nghiêm giọng:
“Bà Triệu,   bà  lòng, nhưng chúng     thi hành pháp luật. Hơn nữa,    lừa, đây là mua bán tự nguyện, cô   ép  ,  gọi là lừa ?” Nói xong, bà hừ một tiếng: “Thôi, gà hầm của  còn đang nấu,  về đây.”
 
Trong lòng bà Lý thấy   xứng đáng, lá bắp cải  ăn ngọt lịm. Với , bà vốn cứng đầu,  c.h.ế.t cũng  chịu thừa nhận   lừa.
 
Sắc mặt bà Triệu sầm xuống, tức tối mắng theo bóng lưng bà Lý:
“Lòng  của  coi như phí!  là bà  chỉ   vẻ, giàu nên khinh  chứ gì!”
 
Một ông lão bên cạnh lên tiếng:
“Thôi đủ . Bà Lý   hạng khoe mẽ,  giờ bà   từng coi thường ai cả.”
 
Bà Triệu trừng mắt  ông , cáu kỉnh:
“Triệu Đại Niên,   ông với Lý Thanh Tú  gì mờ ám ! Hai  cứ liếc mắt đưa tình, tưởng   nhận  ? Giờ còn dám bênh bà , bà  quyến rũ ông   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-84-ban-rau-2.html.]
 
Tửu Lâu Của Dạ
Mặt Triệu Đại Niên lúc đỏ lúc trắng vì tức,  quanh thấy   đang hóng chuyện, ông  càng  hổ, trừng mắt quát:
“ là đàn bà vô lý,   thèm giải thích với bà nữa!” Rồi ông  lưng bỏ .
 
Mấy ông bà khác thì   chạy  can ngăn,    hùa  thêm dầu  lửa.
 
Tất nhiên, tất cả những chuyện  chẳng liên quan gì đến Tiêu Linh Vũ. Hôm , cô  bán thêm  mối nào từ khu Dương Quang.
 
Tiêu Linh Vũ và  tiếp tục đẩy xe ba gác đến cổng chợ.
 
Bên trong chợ cô   quầy, nếu bày bán  cửa tiệm, thế nào cũng  chửi mắng đuổi , thế nên cô chọn một chỗ trống gần lối  chợ.
 
Tuy , vẫn  dè chừng đội quản lý đô thị, vì bán ở đây cũng  thể ảnh hưởng giao thông.
 
Lần  cô chỉ  thăm dò  nên  thuê quầy cố định.
 
Quả nhiên, rau của cô  bày  liền   bu , nhưng   giá, phần lớn đều tỏ vẻ khinh thường:
“ là tham tiền đến điên , bán giá thế ai mà mua!”
 
Tiêu Linh Vũ chỉ :
“Tiền nào của nấy, rau nhà  đều sạch tự nhiên, ăn  sẽ  khác biệt.”
 
Cô bẻ một lá bắp cải, xắt nhỏ  mời những khách còn lưỡng lự nếm thử,   sợ ăn sống  an , Tiêu Linh Vũ liền ăn  cho họ xem, chứng minh  hề độc hại.
 
Kết quả, những ai nếm thử đều sáng mắt lên, phần lớn ăn thử xong đều mua bắp cải. Tuy , vẫn  khách chê giá cao   sang quầy khác.
 
Cứ thế, nhờ cho nếm thử miễn phí, Tiêu Linh Vũ dần dần bán hết  rau còn .
 
Mẹ Tiêu mừng khôn xiết. Lúc đầu  con gái đưa  giá , bà còn lo sẽ chẳng ai mua. Không ngờ chỉ trong một buổi chiều  bán sạch.
 
Mẹ thở dài cảm thán:
“Người ở huyện đúng là lạ, họ  thể bỏ tiền mua rau đắt thế . Ở thôn  thì    so  tính  ba hàng mới chọn chỗ rẻ nhất.”
 
Bán hết sạch xe rau,  con Tiêu Linh Vũ gom tiền thu   trở về nhà thuê.