Sau khi bà Tống mang rổ rau về nhà, ông Tống nghiêm giọng : “Bà nó ,   lấy nhiều rau thế? Chúng  giảm tiền thuê cho con bé   để đổi lấy mớ rau !”
 
Bà Tống hừ nhẹ: “ cũng    lấy nhiều.  định trả tiền, nhưng  con bé nhất quyết  chịu, còn dúi cả rổ rau cho  nữa.”
 
Ông Tống   thì nheo mắt, : “Thôi ,  coi như    lòng.” Rồi ông cúi đầu tiếp tục luyện chữ.
 
Khi bà Tống bắt đầu nấu bữa trưa, mùi thơm của cải thảo  cho  chảo  lan khắp gian phòng.
 
Ông Tống chun mũi hít hà, lập tức kêu lớn: “Bà nó , bà đang nấu gì thế? Sao mà thơm dữ ?”
 
Tiếng cải xèo xèo trong chảo át hết cả tiếng gọi, bà Tống chẳng  thấy gì.
 
Bị mùi thơm cuốn hút, ông Tống đặt bút xuống, chạy ngay  bếp. Ông đảo mắt  quanh, chẳng thấy món nào khác ngoài nồi cải  bếp. Ông  chằm chằm  cải thảo  hỏi: “Chỉ  món cải  thôi mà thơm  ?”
 
Bà Tống trừng mắt, gắt khẽ: “Thế ông thấy  đang nấu món gì khác chắc?”  trong lòng bà thì  thầm hả hê vì  khen.
 
Ông Tống  đĩa cải cùng đống rau  chế biến, ánh mắt sâu xa như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
 
Nhà bà Tống   tám  ăn cơm trưa,  bưng mâm ,    tranh  gắp,  bàn ăn náo loạn cả lên. Một  phụ nữ trung niên  ăn  hỏi: “Mẹ, rau   mua ở  thế? Ngon quá! Ngày nào  cũng mua nhé!”
 
Bà Tống trợn mắt: “Mua gì mà mua. Đây là   biếu, cứ tưởng ngày nào cũng  ? Nằm mơ !” Lúc  bà mới hiểu lời Tiêu Linh Vũ  hôm qua rằng,  thể ngày mai sẽ   rau nữa. Rau quả nhà họ đúng là ngon đến mức khiến   phát thèm.
 
…
 
Bên , bà Lý đang loay hoay trong bếp   đồng hồ  chuẩn  cơm cho cháu. Bà hầm nồi gà, kho cá,  cà tím xào thịt và cải thảo hầm đậu phụ.
 
Khi bắt đầu xào cà tím và cải thảo, bà vô cùng ngạc nhiên, rau  mà thơm thế? Cải thảo vốn  ngọt khi ăn sống,  mà nấu chín  càng ngọt hơn.
 
“Chả trách đắt đỏ, đúng là đáng giá.” Bà mỉm , bày hết món  bàn   đồng hồ. “Lần  chắc thằng cháu lớn của  sẽ ăn ngon miệng đây.”
 
Chẳng mấy chốc, Lý Chính Đình  về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-86-phan-ung-2.html.]
 
“Bà ơi, con về !” Chính Đình  bước   gọi.
Tửu Lâu Của Dạ
 
Bà Lý nhận  hôm nay cháu  vẻ phấn chấn hơn thường ngày. Bà  hỏi: “Đình Nhi, hôm nay tâm trạng  thế,  chuyện gì vui ?”
 
Chính Đình lắc đầu: “Không  ạ. À, bà ơi, lúc con về thì  mấy bác hàng xóm như bà Triệu đang bàn chuyện bà mua rau đắt thế nào ở chợ.”
 
“ ngay  đó họ  bàn tán về mùi thơm nức mũi nhà ai đó. Lạ lắm, bình thường đầu óc con cứ nặng nề mà  ngửi thấy mùi  liền thấy tỉnh táo hẳn. Càng về đến nhà con  càng thấy sảng khoái, tới mức  nhảy cẫng lên. Bà ơi, bà  mua nước hoa mới , kiểu hương rau ?”
 
Bà Lý  xong thì phấn khởi hẳn: “Không  nước hoa gì , đều là rau cả đấy. Đình Nhi,  đây  xuống, thử xem hợp khẩu vị ?”
 
Chính Đình chẳng cưỡng nổi mùi hương, vội gắp ngay miếng cà tím,  cắn một cái,   kinh ngạc kêu: “Bà ơi, ngon quá trời!”
 
Bà Lý vỗ tay: “Thật ? Thế ăn thử cải thảo !”
 
Chính Đình  lời, gắp thêm một đũa,  tươi: “Bà ơi, món  cũng ngon quá!”
 
Bà Lý  ngay: “Vậy thì ăn nhiều , dạo  con ăn uống kém quá !”
 
“Được ạ!” Lý Chính Đình bưng một bát cơm,  ăn  gắp liên tục, miệng nhét đầy thức ăn. Hương vị thật sự quá khó cưỡng.
 
Thấy cảnh đó, khóe mắt bà Lý rưng rưng. Cháu đích tôn cuối cùng cũng chịu ăn một bữa ngon lành, đầy đủ dinh dưỡng. Trong lòng bà thầm hạ quyết tâm, nhất định  tìm  cô gái bán rau  để mua thêm, dù giá  cao đến  cũng đáng!
 
…
 
Người  cùng suy nghĩ chính là dì Lâm,  phụ nữ  đó từng nghi ngờ rau của Tiêu Linh Vũ  phun thuốc trừ sâu. Sau khi nếm thử cà chua, dì  mua thêm vài loại rau khác.
 
Khi bắt tay  nấu nướng, dì Lâm mới nhận  quyết định của    đúng đắn.
 
Dì định  món trứng xào cà chua, cà chua ăn sống   vị chua ngọt thanh mát,  mà  khi xào cùng trứng, hương vị  biến đổi kỳ diệu, ngon đến mức dì  tự hỏi chẳng lẽ tất cả những quả cà chua mà dì từng ăn  đây đều là loại   phun thuốc, nếu  thì   thể khác biệt một trời một vực đến  chứ?!