Khi  thấy gương mặt áy náy xen lẫn sợ hãi của trưởng phòng bảo vệ, dì Lâm khẽ  nhạt:
 
“Chắc ông nhận nhầm  ,    phu nhân tổng giám đốc của các ,  chỉ là một bà già  giao cơm mà thôi.”
 
Trưởng phòng bảo vệ thật  :
 
“Phu nhân, …  sai . Ngài    giao cơm, ngài chính là phu nhân của chúng . Vừa , tổng giám đốc đích  gọi cho , ngài  đang chờ phu nhân ở văn phòng.”
 
Dì Lâm chẳng mảy may để tâm, lạnh lùng đáp:
 
“Lâm Thiên Huy  chờ thì liên quan gì đến . Hơn nữa, chắc gì ông  đang chờ ? Làm ơn chuyển lời giúp , nếu ông   sốt ruột  cưới cô vợ trẻ  ,  sẽ thành  cho ông , chúng  sẽ ly hôn!  đừng mơ    tay trắng,  sẽ lấy phần tài sản công bằng thuộc về , và  cũng  bỏ  đứa con nào hết!”
 
Nói , dì Lâm ném thẳng hộp cơm xuống ngay cổng công ty. Tiếng rầm vang vọng như đập mạnh  tim trưởng phòng bảo vệ, nhân viên xung quanh sững  theo dõi. Vợ tổng giám đốc quả thật quá khí phách! So với bà, Thẩm Doanh còn lâu mới sánh .
 
Tuy , vẫn  kẻ nghĩ Thẩm Doanh mới là  xứng với tổng giám đốc của họ. Thẩm Doanh  trẻ trung,  xinh , trong khi dì Lâm thì   còn tuổi xuân. Tổng giám đốc tuấn tú, phong nhã, Thẩm Doanh thì quyến rũ, yêu kiều,   chẳng khác nào một đôi trời sinh… tất nhiên,  bỏ qua một sự thật rằng Thẩm Doanh chỉ là tình nhân.
 
 lúc , Lâm Thiên Huy bước đến cửa và  thấy dì Lâm đòi ly hôn. Mặt ông  lập tức tái mét:
 
“Không !   đồng ý ly hôn!”
 
Đi theo , khóe môi Thẩm Doanh khẽ nhếch lên khi  hai chữ ly hôn, nghĩ rằng thời của  đến !  chỉ thoáng chốc , nụ   cứng đờ. Lâm Thiên Huy…  từ chối ly hôn!
 
Dì Lâm  thấy ông  thì lửa giận bùng lên. Dì gằn giọng:
 
“Lâm Thiên Huy, ông   đang vui vẻ với cô vợ mới ? Ông  chịu ly hôn là vì ? Chẳng lẽ còn  tiếp tục nhục mạ  nữa ? Lâm Thiên Huy, đồ khốn!”
 
Sắc mặt Lâm Thiên Huy u ám. Ông  đảo mắt quanh  bước nhanh đến cạnh dì, hạ giọng:
 
“Văn Văn, về văn phòng  chuyện , ở đây ồn ào quá mất mặt .”
 
 dì Lâm    hết niềm tin, bà mỉa mai:
 
“Về văn phòng ? Nhỡ  vợ mới của ông  , thấy chúng  ở chung trong đó chẳng   loạn lên ?”
 
Khuôn mặt Lâm Thiên Huy sa sầm, ông  gầm lên:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-89-cau-chuyen-cua-di-lam-3.html.]
“Em là  vợ duy nhất của , ai dám động đến địa vị của em?”
 
Câu   chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng  mặt Thẩm Doanh. Lâu nay trong công ty, cô  vẫn đường hoàng tự xưng phu nhân tổng giám đốc,  vẻ cao ngạo. Nhân viên nào gặp cũng cúi chào gọi một tiếng phu nhân, còn Lâm Thiên Huy thì  từng lên tiếng phản bác. Thẩm Doanh cứ tưởng ông   ngầm thừa nhận  là vợ chính thức, chỉ còn chờ tờ giấy đăng ký.
 
Vậy mà hôm nay, ngay  mặt bao , Lâm Thiên Huy  công khai phủ nhận cô , đồng thời xác nhận  phụ nữ già nua Hoàng Thi Văn mới là vợ thật sự.
 
Thẩm Doanh tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, hai bàn tay siết chặt, gân xanh nổi cuồn cuộn như những con trùng bò  da,  mà rợn .
 
Trong lòng cô  chỉ  xé nát da thịt Hoàng Thi Văn. Tính cách của Thẩm Doanh vốn là như thế, luôn tìm cách đổ  cho  khác.
 
Dì Lâm bật  chua chát khi  lời chồng. Bà :
 
“Lâm Thiên Huy, theo như nhân viên của ông,    vợ ông,  chỉ là một bà già giao cơm. Chính tay phu nhân tổng giám đốc thật sự  tống   khỏi công ty . Ông thử nghĩ xem, phu nhân tổng giám đốc mang cơm cho chồng,   coi là  giao cơm   tình nhân của chồng đuổi  ngoài… Chuyện  chẳng  nực  lắm ?”
 
Dì Lâm  lớn, nhưng trong khóe mắt  ngân ngấn nước. Đó là những giọt lệ chua xót.
 
Khi một mối quan hệ  đến hồi kết, những  từng yêu   thường trở thành kẻ  tổn thương  nhiều hơn. Như thể đó là cách duy nhất để chứng minh rằng   hề sai,   lầm đều thuộc về đối phương.
 
Họ quên mất rằng  từng  một thời, cả hai yêu  tha thiết, cùng  trải qua bao khó khăn gian khổ. Ngày , trong mắt họ chỉ  đối phương, nhưng khi tình cảm dần rạn nứt, tình yêu ngọt ngào ngày nào hóa thành chua chát. Mọi thứ  còn để trân trọng, mà chỉ gắng gượng chịu đựng, đến khi một trong hai   bù đắp, thì tất cả  quá muộn.
 
Tửu Lâu Của Dạ
Sắc mặt Lâm Thiên Huy sa sầm. Ánh mắt sắc lạnh quét thẳng sang Thẩm Doanh,  dừng  ở trưởng phòng bảo vệ. Ông  quát lạnh lùng:
 
“Đến phòng tài vụ nhận lương, ngày mai  cần đến công ty nữa.”
 
Nghe , mặt trưởng phòng bảo vệ lập tức tái nhợt, ông  vội vàng cầu xin:
 
“Tổng giám đốc,  sai . Xin ngài tha cho   ,   thể mất công việc  ,  còn  nuôi cả gia đình.”
 
Tập đoàn Lâm thị là một doanh nghiệp lớn ở huyện Hưng Âm, đãi ngộ nhân viên vô cùng . Với chức trưởng phòng bảo vệ, ông  nhận mức lương khá cao, nếu mất việc, e rằng khó  thể tìm  công việc nào  hơn, nhưng Lâm Thiên Huy gằn giọng:
 
“Đường đường là trưởng phòng bảo vệ mà đến phu nhân tổng giám đốc thật sự cũng  nhận . Giữ   thì  ích gì?”
 
Trưởng phòng bảo vệ thầm run rẩy, nhưng ông   cam lòng gánh hết tội  cho  khác.