Lý Viễn Hành báo cáo vài địa điểm  phong cảnh  và phong thủy  cho Cung Thiên Hạo. Anh tiếp tục:
 
“Đây là thôn họ Lưu, cách thủ đô 2000 km. Nơi  dựa  du lịch để sinh sống, phong cảnh hữu tình nên thu hút  nhiều khách du lịch. Đây là Châu Trang ở Giang Nam,  mệnh danh là Venice của Trung Quốc…”
 
Lý Viễn Hành giới thiệu bảy tám chỗ thích hợp để dưỡng lão, thế nhưng đa phần đều là khu du lịch. Có một nơi thì , nhưng  mưa nhiều quanh năm, độ ẩm cao,   cho việc hồi phục của Cung lão gia, vì  Cung Thiên Hạo loại bỏ tất cả.
 
Cung Thiên Hạo  đó, cả  toát   thở lạnh lẽo, ngũ quan của  tựa như điêu khắc, sắc nét và  mỹ. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường cong lạnh lùng.
 
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm sắc bén lướt qua từng tập tài liệu. Đôi mày  khẽ nhíu :
 
“Những nơi  đều  thích hợp, tìm tiếp .”
 
Hắn ngừng  một chút, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh:
 
“Địa điểm cuối cùng  thật yên tĩnh, hẻo lánh, để  ai  thể đến quấy rầy ông nội.”
 
Ông nội   thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa.
 
Chỉ cần lão gia còn ở thủ đô, những   nhất định sẽ tìm đến quấy phá, Cung Thiên Hạo tuyệt đối  cho phép điều đó. Giải pháp duy nhất chính là đưa ông nội đến nơi mà bọn họ  thể tìm .
 
Lý Viễn Hành hiểu rõ dụng ý của . Nghĩ ngợi một chút,  lấy  một tập tài liệu từ cặp.
 
“Thiên Hạo,  còn nơi  thì ?”
 
Cung Thiên Hạo nhận lấy,  bìa ghi rõ: Báo cáo điều tra thôn Đào Nguyên.
 
Lý Viễn Hành giải thích:
“Thôn Đào Nguyên hội tụ đầy đủ yêu cầu của chúng , chỉ  điều giao thông vô cùng bất tiện!”
 
…
 
Sau khi Tiêu Linh Vũ bán  mẻ hàng đầu tiên, cô quyết định bắt tay   nông thật sự. Tuy nhiên, mảnh sân    còn đủ rộng,  thể đáp ứng nhu cầu của cô nữa.
 
Cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Linh Vũ quyết định đợi em trai Tiêu Linh Dạ về  mở cuộc họp gia đình.
 
Thứ bảy, Linh Dạ trở về,  còn dẫn theo ba  bạn cùng phòng, mục đích của bọn họ chỉ  một, là cà chua.
 
Kể từ   ăn  cà chua của Linh Dạ, những loại rau quả khác trong mắt họ chẳng khác gì đồ cho heo ăn. Đáng tiếc,  hôm đó Linh Dạ  mang về thêm quả nào, điều  khiến họ càng nhớ nhung hương vị , vì , khi Linh Dạ về quê, họ dứt khoát bám theo.
 
Trên đường , cảnh sắc của thôn Đào Nguyên khiến ba  ngẩn ngơ.
 
“Trời ạ, Linh Dạ, đây là quê  ? Giống như chốn bồng lai tiên cảnh !” Ninh Vĩ Nhất kinh ngạc.
 
Cậu  sinh  ở thị trấn, cũng từng về quê họ hàng chơi, nhưng  là khu nghỉ dưỡng giả tạo, bài trí quá mức.
 
Còn Đào Nguyên thì khác,  một cách tự nhiên, tên thôn cũng bắt nguồn từ những cây đào mọc khắp nơi. Con suối nhỏ len lỏi chảy qua càng  nổi bật vẻ mộc mạc thanh bình.
 
Hai  còn  cũng gật đầu:
“ , phong cảnh ở đây thật tuyệt. Tiểu Dạ, bảo   học giỏi thế!”
 
Tiêu Linh Dạ: “…” Phong cảnh  thì liên quan gì đến chuyện học giỏi chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-92-ban-den-nha.html.]
 
Cậu bất đắc dĩ gật đầu:
“Ừ, ở đây sống thoải mái, tinh thần thư giãn, học tập cũng dễ tập trung hơn.”
 
Ba  bạn cùng phòng lập tức hứng khởi:
“Tiểu Dạ, còn hai tháng nữa là thi đại học , ngoài giờ học, bọn  sẽ theo  về đây ôn tập, nhất định điểm thi sẽ cao! Thế nào?”
 
Tiêu Linh Dạ: “…” Nếu mà đúng  thì thôn Đào Nguyên   chật kín sinh viên đại học , nhưng ngoại trừ chị gái , cả vùng  nào  ai  nghiệp nổi đại học?
 
Cậu chỉ  thể thở dài bất lực:
“Được thôi, các   thì cứ đến. Nhà  còn phòng trống,  thể ở .”
 
Đám  nhanh chóng tới nhà Tiêu Linh Dạ.
 
Trước mắt họ là căn nhà  trong sân nhỏ. Không xa hoa, nhưng sạch sẽ ấm cúng. Tường ngoài trồng đầy hoa leo, gió thổi  từng chùm hoa rung rinh. Đỏ, tím, hồng, vàng, trắng, đủ màu rực rỡ, tựa như một bức tranh nghệ thuật!
 
“Ôi trời, Tiểu Dạ,  quá trời!” Khang Lạc kinh ngạc thốt lên: “Từ xa  , nhà  trông  khác gì một khu vườn cả!”
 
Tiêu Linh Dạ hãnh diện :
“Chị  tự tay trồng hết đấy, chị   thích trồng hoa. Chị  bảo  hoa thì nơi ở sẽ  hơn, mà lòng  cũng trở nên  hơn.”
 
Nghe , ba   cùng đưa tay che miệng  khúc khích:
“Tiểu Dạ, chị gái chúng  thật giỏi! Bọn  mong gặp chị  quá!”
 
Tiêu Linh Dạ  chút bực bội, cau mày :
“Dương Bảo Lâm,   gì mà chúng ? Đó là chị gái ,   chị gái mấy !”
 
Tiếng  càng vang to hơn.
 
Vì ? Bởi vì Tiêu Linh Dạ chính hiệu là một đứa em cuồng chị gái.
 
Ngày nào  cũng kể lể khắp nơi về chị , chị  xinh ,  thông minh,  xuất sắc, từng là thủ khoa của cả huyện, chăm chỉ, giỏi giang, đúng chuẩn hình mẫu phụ nữ lý tưởng.
 
Sống cùng Tiêu Linh Dạ ba năm, bọn họ  cảm giác như   Tiêu Linh Vũ từ lâu, dù  từng gặp mặt  nào, ngay cả những quả cà chua mà họ từng ăn, cũng là do chị Tiêu Linh Dạ gửi tới.
 
Ba  chẳng buồn để ý tới bộ dạng ủ rũ của Tiêu Linh Dạ, liền háo hức hỏi:
“Tiểu Dạ, chị gái chúng   ở nhà ?”
 
Bọn họ từng  Tiêu Linh Dạ kể , Tiêu Linh Vũ từng  việc cho một công ty lớn ở thành phố Z.
Tửu Lâu Của Dạ
 
Tiêu Linh Dạ do dự :
“Chắc là …”
 
Từ ngày chị gái trở về, chị  hết  mua hạt giống   bán rau, chạy  chạy  khắp nơi nên  cũng  chắc giờ chị   ở nhà .
 
Vừa bước  sân, Tiêu Linh Dạ  lớn tiếng gọi:
“Ba, , chị, con về  đây!”
 
Mẹ Tiêu từ trong nhà vội vã chạy ,  thấy con trai thì liền mắng:
“Thằng nhóc ,  về muộ…”  lời còn  dứt, bà khựng  khi trông thấy ba thiếu niên  cạnh con, bà lập tức đổi giọng:
“Tiểu Dạ, con về  … Đây là…?”