Tiêu Linh Dạ chỉ tay giới thiệu:
“Mẹ, đây là bạn cùng phòng của con, Ninh Vĩ Nhất, Dương Bảo Lâm và Khang Lạc!”
 
“Cháu chào cô ạ!” Ba thiếu niên lễ phép chào.
 
Mẹ Tiêu mỉm  :
“Vào nhà ! Tiểu Dạ, mời bạn bè con !”
 
“Vâng ạ!” Tiêu Linh Dạ gật đầu  hỏi:
“Mẹ, ba với chị  ?”
 
Mẹ Tiêu đáp:
“Ba con  đồng cày ruộng  về, chị con thì đang gội đầu. Tiểu Dạ, con tiếp bạn giúp  nhé,   chuẩn  ít đồ ăn!”
 
“Cô ơi, bọn con  với Tiểu Dạ lắm, cô đừng chuẩn  nhiều  gì!” Ba  ngượng ngùng .
 
Mẹ Tiêu :
“Mấy đứa là khách, đó là phép tắc tối thiểu!” Nói xong, bà   bếp.
 
Mẹ Tiêu  , ba  lập tức  sang Tiêu Linh Dạ, hớn hở:
“Tiểu Dạ, chị gái chúng  ở nhà thật , mau cho bọn  gặp !”
 
“Là chị ,   chị các !” Tiêu Linh Dạ hậm hực.
 
“Em trai,   em đó ?” Ba   thấy giọng  thì đồng loạt  . Vừa  thấy   bước , cả ba đều ngẩn ngơ.
 
Tiêu Linh Vũ  gội đầu xong, mái tóc suôn mượt tung bay theo gió, cặp kính to bản thường ngày  biến mất, lộ  làn da trắng mịn như ngọc cùng đường nét thanh tú, đôi mắt long lanh như  hút hồn . Nhờ thường xuyên tắm trong  gian canh tác, làn da cô trắng nõn như sứ.
 
Dù ngũ quan   hảo đến mức tuyệt mỹ, nhưng đôi mắt to tròn   quá mức xuất sắc, khiến cô giống như một nàng tiên bước xuống trần. Chỉ mặc áo sơ mi trắng bình thường cùng quần jean xanh,  mà chẳng hề  giảm  vẻ  thoát tục.
 
Ninh Vĩ Nhất ôm vai Tiêu Linh Dạ, kinh ngạc kêu:
“Tiểu Dạ, giờ thì  tin , chị gái chúng  thật sự xinh ! Ít nhất thì chị  là   nhất mà  từng gặp đấy.”
 
Ngay cả hoa khôi của trường trung học  một cũng chẳng sánh bằng chị Tiêu.
 
“Tiểu Dạ, chị gái chúng  thật sự  quá!” Hai   cũng trầm trồ.
 
Tiêu Linh Dạ thoáng ngẩn ngơ  dung mạo rạng rỡ bất ngờ của chị, nhưng ngay lập tức  mấy câu   nhăn mũi khó chịu:
“Đó là chị ,   chị các .”
 
Ninh Vĩ Nhất liếc mắt  bộ dạng trẻ con của Tiêu Linh Dạ, đảo mắt:
“Tiêu Linh Dạ, chẳng  chúng  là  em ? Vậy thì chị  cũng là chị bọn !”
 
 trong lòng    thầm nghĩ: Nếu   chị gái  thế , chắc chắn  cũng sẽ giữ chặt  cho ai  gần.
 
Trước khi Tiêu Linh Dạ kịp phản bác, Tiêu Linh Vũ mỉm  hỏi:
“Em trai, đây là bạn của em ?”
 
Tiêu Linh Dạ gật đầu:
“Vâng, chị. Bọn họ mặt dày lắm,  chịu về nhà mà cứ bám lấy em, bắt  dẫn về đây.” Rồi  thêm một câu: “À, chị, kính của chị ?”
 
Ba hiệp sĩ mặt dày: “…”
 là bọn họ ép buộc theo về thật, nhưng  cái thằng    khó  thế chứ?
 
Bình thường Tiêu Linh Vũ luôn đeo cặp kính gọng to để che  dung nhan. Lúc đó cô chỉ như  bình thường giữa đám đông, nhưng một khi tháo kính , vẻ  lập tức tỏa sáng khiến ai cũng  ngỡ ngàng.
 
Nếu , Trần Nhiên  chẳng si mê Tiêu Linh Vũ suốt mười năm. Trong lòng  luôn  rõ,   phụ nữ nào  thể so với Tiêu Linh Vũ khi cô   che giấu nhan sắc.
 
Đáng tiếc, Trần Nhiên cuối cùng  chọn tiền  vì tình yêu. Tệ hại hơn,  khi bỏ rơi cô,  còn  hủy hoại cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-93-nang-tien.html.]
 
 bây giờ… nhân quả đang giáng xuống chính !
 
Tiêu Linh Vũ đáp:
“Chị để kính trong phòng.”
 
Cô vốn   cận, chỉ là lúc tắm rửa thì tháo kính .
 
Tiêu Linh Dạ chen ngang, gạt mấy  bạn sang một bên  chạy ù  trong. Chốc lát ,    với một cặp kính gọng to  tay:
“Chị, chị mau đeo  ,  thì mắt bọn họ rớt  mất!”
 
Ba hiệp sĩ mặt dày: “…”
 
Tiêu Linh Vũ: “…”
 
Cô đeo kính lên. Ngay lập tức, giống như  ảo thuật, nàng tiên thoát tục phút chốc biến thành một  phụ nữ bình thường.
 
Khang Lạc há hốc mồm:
“Chị ơi, chị  phép thuật ?!” Sự biến đổi  quá mức kinh ngạc.
 
Tiêu Linh Vũ mỉm :
“Tất nhiên là  !” Thực , từ khi quen Trần Nhiên,   ép cô  đeo kính suốt ngày, khi  cô mới chỉ mười lăm tuổi.
 
Dương Bảo Lâm  :
“Chị, thật  chị  hơn nhiều khi  đeo kính!”
 
Tiêu Linh Dạ lập tức quát:
“Đã  bao nhiêu   hả? Đó là chị ,   chị các !”
 
Ba  phớt lờ Tiêu Linh Dạ, lập tức vây quanh Tiêu Linh Vũ.
 
Ninh Vĩ Nhất tiếp lời:
“Chị, Tiểu Dạ luôn  chị xinh  lắm, bọn em còn tưởng   phóng đại, nhưng giờ tận mắt  thấy mới  chị còn  hơn cả lời   tả! Bảo  ở trường   suốt ngày nhắc đến chị!”
 
Tiêu Linh Vũ bật :
“Các em  quá , chị chỉ trắng trẻo hơn  thường một chút thôi. Thôi nào,  ngoài sân mãi thế   gì,  nhà nghỉ ngơi .”
 
“Chị, bọn em  còn là trẻ con nữa.” Dương Bảo Lâm : “Bọn em  mười tám , đều là  lớn cả .”
Hai   cũng gật gù:
“ !”
 
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Linh Vũ hơn họ sáu bảy tuổi, thoáng cạn lời, chỉ  thể gật đầu:
“Được … Vậy mời ba vị khách  lớn  trong nghỉ ngơi.”
 
Ba  lớn: “…”
 
 lúc , Mẹ Tiêu bưng  một ít trái cây. Thấy bọn trẻ còn  lố nhố ngoài sân, bà liền :
“Sao còn   nhà? Mau  !”
 
Cả đám vội vàng  theo.
 
Ba  học sinh  quanh căn nhà. Không sang trọng nhưng sạch sẽ, thoải mái. Ninh Vĩ Nhất thốt lên:
“Tiểu Dạ, thì  đây là nhà ! Ấm cúng thật đấy!”
 
Tiêu Linh Vũ mỉm  tự hào:
“Tất nhiên ! Mẹ chị ngày nào cũng dọn dẹp, bà  chăm chỉ lắm đấy.”
 
Mấy  bạn đồng loạt gật đầu.