Mẹ Tiêu lấy  mấy quả cà chua   với ba  nhóc:
“Nhà  còn nhiều, nhưng mấy quả cà chua  ngon lắm, các con ăn thử !”
 
Mắt ba  sáng rực ngay khi  thấy cà chua.
 
Ninh Vĩ Nhất lập tức :
“Cô , cô khách sáo quá. Bọn con với là  em , nhà   cũng là nhà bọn con. Mẹ của   thì cũng là  của bọn con, nên bọn con sẽ coi như đang ở nhà .”
 
Tiêu Linh Dạ liên tục đảo mắt, trong bụng thầm chửi bọn họ    hổ. Chị gái  thì thành chị bọn họ, giờ ngay cả  cũng  nhận  , đúng là trơ trẽn.
 
 miệng  vẫn phụ hoạ:
“Mẹ,    đúng đó. Mẹ đừng quá khách sáo với họ.”
 
Tiêu Linh Dạ liếc sang đĩa cà chua  :
“Mẹ, bọn họ  thích ăn cà chua ,  cất  . Họ thích ăn hạt dưa hơn.”
Cậu còn   ăn bao nhiêu,   thể nhường cho mấy tên tham ăn  chứ?
 
Mẹ Tiêu   liền nheo mắt   con trai, bạn của Tiêu Linh Dạ vội vàng :
“Cô, bọn con ăn gì cũng , cà chua cũng ngon mà!”
 
Ninh Vĩ Nhất nhanh tay nhận lấy đĩa cà chua từ tay  Tiêu. Đường xa lặn lội đến đây chính là vì mấy quả cà chua,   thể bỏ qua cơ hội.
 
Ninh Vĩ Nhất bốc ngay một quả cho  miệng. Hai  còn  thấy thế liền quên cả phép tắc, lập tức tranh  cướp cà chua từ tay  ,  cũng nhét  miệng.
 
“Wow…” Bọn họ  ăn  xuýt xoa:
“ là hương vị ! Ngon quá trời!”
Cái vị cà chua mà họ mong nhớ bấy lâu, tựa như mật ngọt tan ngay  đầu lưỡi.
Tửu Lâu Của Dạ
 
Thấy đĩa gần trống trơn, Tiêu Linh Dạ lập tức lao đến giành lấy một quả cho .
 
Dương Bảo Lâm cản :
“Tiêu Linh Dạ,  là chủ nhà mà,   tranh đồ ăn với khách ?”
 
Tiêu Linh Dạ phản bác:
“Khách mà mặt dày đến mức cướp đồ của chủ thì     thể giành  chứ?”
 
Mẹ Tiêu ngơ ngác  cảnh ,   nhịn  bật :
“Mấy đứa , đừng tranh giành nữa, còn nhiều lắm.”
Sau đó bà  sang trách con trai:
“Tiểu Dạ, con là chủ nhà thì  nên tranh đồ ăn với khách,  tiếp đãi bạn bè tử tế chứ. Mẹ  nấu cơm đây.”
 
Tiêu Linh Vũ cũng :
“Mẹ, để con phụ !”
 
Mẹ Tiêu liền gạt :
“Tiểu Vũ, con cứ nghỉ , tóc con còn ướt,  bếp nóng nực sẽ dễ bết . Con phụ em tiếp đãi bạn bè là  .”
 
Ninh Vĩ Nhất :
“Cô,  cần chuẩn  cầu kỳ  ạ. Bọn con dễ ăn lắm.”
 trong lòng thì tò mò,   rau khác  ngon như cà chua . Tất nhiên, vì phép lịch sự nên    thể mở miệng yêu cầu  Tiêu nấu riêng món nào.
 
Mẹ Tiêu quyết định chiêu đãi ba vị khách bằng chính rau quả mà bạn Tiêu Linh Vũ gửi đến. Bà  một nồi mì bắp cải, một nồi lẩu cà tím, một dĩa thịt bò xào, một nồi gà hầm nấm rừng, một con cá rán, cùng một dĩa trứng chiên cà chua.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-94-huong-vi-rau-thom.html.]
Theo phong tục ở nông thôn, hễ  khách thì  đãi món ngon nhất, thậm chí mổ gà vịt để thiết đãi.
 
Dù  đó bà bảo Tiêu Linh Vũ ở  phòng khách, nhưng với ngần  món thì  thể thiếu tay con gái giúp, nếu  khó mà kịp bữa.
 
Mẹ Tiêu mổ gà, còn Tiêu Linh Vũ phụ sơ chế rau củ. Nhà họ Tiêu dùng bếp đất  hai nồi, một bên hầm gà nấm, một bên xào rau.
 
Ba  học sinh…  ,   là bốn  tính cả Tiêu Linh Dạ, ăn hết cà chua  thì rút về phòng của . Chủ đề  chuyện, tất nhiên xoay quanh…
 
“Tiểu Dạ, chị gái  thật sự  xinh .”
Dương Bảo Lâm  bước  phòng   thấy tấm ảnh hai chị em đặt  bàn.
 
Khi đó, Tiêu Linh Dạ mới sáu tuổi, còn Tiêu Linh Vũ mười hai. Trong ảnh, Tiêu Linh Vũ  đeo kính. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẻ  của cô  lộ rõ, tựa như tiên nữ hạ phàm khiến đám bạn của Tiêu Linh Dạ sững sờ ngắm .
 
Sắc mặt Tiêu Linh Dạ lập tức sa sầm. Cậu nghiêm giọng nhắc nhở:
“Đây là  cuối cùng  . Đó là chị gái ,   chị gái các .”
Cậu còn bổ sung:
“Hơn nữa, chẳng  mỗi  đều  chị em của  ?”
 
Ninh Vĩ Nhất lắc đầu, thở dài:
“Em gái   điên điên, ngoài  trai lớn  thì chẳng ai quản nổi.”
  mặt   vẫn thoáng nét yêu thương.
 
Dương Bảo Lâm cũng thở dài:
“ cũng  chị gái, nhưng quan hệ   lắm.”
Giọng   đầy thất vọng. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc    quá trọng nam khinh nữ, khiến chị gái   ôm hận, còn   thì trở thành cái cớ để chị  oán trách.
 
Khang Lạc lắc đầu:
“ chẳng   chị em gì cả, nên  ganh tị với mấy .”
Nhất là Tiêu Linh Dạ,  một  chị  dịu dàng  quan tâm. Trong bốn , chỉ    là con một.
 
Chợt mắt Khang Lạc sáng rực,  sang hỏi Tiêu Linh Dạ:
“Tiểu Dạ,   xem, liệu chị gái chúng   chịu nhận   em trai kết nghĩa ?”
Cậu  thấy ý tưởng  thật tuyệt.
 
Tiêu Linh Dạ đảo mắt:
“Đừng mơ nữa! Chị  chỉ là của .”
 
Khang Lạc  định  thêm thì bất chợt hít một , hỏi:
“Này, mấy   ngửi thấy gì ?”
 
“Ừ,  chứ.” Dương Bảo Lâm gật gù: “Mùi gà, thơm quá! Là món gì thế nhỉ?”
 
Ba  đồng loạt  chằm chằm Tiêu Linh Dạ với ánh mắt nóng rực:
“Tiểu Dạ, cô đang nấu món gì ? Sao mà thơm dữ ?”
 
“Không chỉ thế,  còn ngửi thấy mùi bắp cải, cà tím, cả trứng nữa.” Ninh Vĩ Nhất cau mày: “… mấy món  bình thường   thơm đến ?”
 
Khi cả bọn còn đang thắc mắc, bên ngoài vang lên tiếng Tiêu Linh Vũ gọi:
“Em trai, đến giờ ăn , gọi bạn bè em  luôn  nhé!”
 
Ba   còn  đợi Tiêu Linh Dạ lên tiếng  lập tức bật dậy, chạy thẳng  phòng ăn.