Tiêu Tiểu Hối cúi gằm mặt, lẽo đẽo theo  Tiêu Thành Bang.
 
Trong tay Tiêu Thành Bang dắt theo một con bê.
 
Tiêu Tiểu Hối năn nỉ:
“Chú Thành, chúng  đừng đến nhà bác hai   ? Cháu hứa từ nay sẽ trông Tiểu Quang thật kỹ! Cháu sẽ  để nó tái phạm nữa!”
 
Tiểu Quang là cái tên Tiểu Hối đặt cho con bê,  nhóc buồn bực lắm, bình thường Tiểu Quang  ngoan,  cái gì ăn  cái gì .
 
Thế mà  lúc Tiểu Hối  săn tổ chim cùng đám bạn, Tiểu Quang  chén sạch cả một khoảnh mạ non,  còn để  bắt quả tang.
 
Tim Tiểu Hối đập thình thịch,  thấy  hổ khi nghĩ đến chị họ. Cậu  phụ lòng chị, sợ rằng chị sẽ  cho  chăn bò nữa, như thế thì về nhà chắc chắn  ba đánh đòn.
 
Thấy gương mặt buồn xo của Tiểu Hối, Tiêu Thành Bang cũng  chút thương xót, nhưng mà Tiểu Hối luôn gây chuyện, mà chuyện    nghiêm trọng. Đã là  chăn bò thì tuyệt đối  thể để bò ăn hoa màu của  khác.
 
Tiêu Thành Bang nghiêm giọng:
“Không , chuyện  nhà cháu  cho chú một lời giải thích.”
 
Tiểu Hối mím môi phụng phịu:
“ mà chú Thành, nếu ba cháu  chuyện, cháu sẽ  đánh đó.”
 
Tiêu Thành Bang bật :
“Vậy thì .” Ông quyết  nhượng bộ. Rồi nghĩ một lát, ông  tiếp: “Tiểu Cá Chạch, chẳng  chị họ của cháu nhờ cháu chăn bò giúp ? Thế thì chú khỏi tìm ba cháu, chú sẽ đến tìm chị họ cháu!”
 
Mặt Tiểu Hối lập tức xị xuống, bật :
“Chú Thành,  ơn tìm ba cháu , cháu thà  ba đánh còn hơn  chị họ thất vọng!”
 
Tiêu Thành Bang  dáng vẻ xoay như chong chóng  chọc . Thằng nhóc  chẳng sợ ai trong làng,  mà  sợ nhất Tiêu Linh Vũ, đứa trẻ dịu dàng nhất thôn.
 
Ông cảm thấy   nhất định  cho nó một bài học, liền quyết định:
“Có vẻ chú  trực tiếp đến tìm chị họ của cháu mới !”
 
Mặt Tiểu Hối càng cúi thấp hơn, lũ trẻ  theo thì nhao nhao trêu chọc.
 
Tiểu Bánh Bao :
“Tiểu Nghịch Ngợm, chẳng   bảo bò nhà   thông minh ? Vậy tại  nó   ăn cà chua nhà chú Thành?”
 
Tiểu Hối ấm ức:
“Làm  tớ  . Bình thường Tiểu Quang ngoan lắm mà.”
 
Tiểu Minh Nguyệt an ủi:
“Đừng lo, chị Linh Vũ hiền lắm, chắc chắn sẽ  mắng  .”
 
Tiểu Hắc Than thì chen :
“Tiểu Minh Nguyệt,   đúng đấy, nhưng một khi chú Minh Dương  chuyện thì Tiểu Nghịch Ngợm vẫn ăn đòn thôi.” Cậu   mà cứ như đang hả hê lắm.
 
Nghe bọn trẻ chí chóe, Tiêu Thành Bang cũng  phì .
 
Tửu Lâu Của Dạ
Ông dắt con bê đến  cửa nhà Tiêu Linh Vũ.
 
“Linh Vũ, cháu  ở nhà ?” Tiêu Thành Bang cất tiếng gọi. Vừa ngẩng đầu, ông liền thấy Tiêu Linh Dạ cùng ba  trai  .
 
Tiêu Thành Bang mỉm :
“Linh Dạ, cháu về  ?”
 
Thấy ông, Tiêu Linh Dạ vội bước tới, chào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-98-tieu-quang.html.]
“Chú Thành!” Rồi ánh mắt  lướt qua đám trẻ phía  và con bê, đầy nghi hoặc: “Chú Thành, chuyện  là …?”
 
Lúc chị gái mua hai con bò, Tiêu Linh Dạ còn đang học ở huyện nên   ở nhà   thêm hai thành viên mới. Thấy em họ Tiểu Hối mặt dài như đưa đám,  càng khó hiểu.
 
Tiêu Thành Bang chỉ  con bê phía , :
“Con Tiểu Quang  phá hỏng cả luống cà chua của chú, còn ăn mất mấy quả nữa.”
 
“Tiểu Quang?” Linh Dạ nhíu mày,  con bê vàng  ngập ngừng hỏi: “Chú Thành, Tiểu Quang là con bê  ?”
 
Tiêu Thành Bang ngẩn  một thoáng,  bật :
“À, hóa  cháu   con bê nhà  tên Tiểu Quang ? Cũng đúng, là Tiểu Cá Chạch đặt đấy, chắc nó  kể với cháu.”
 
“Hả? Nhà cháu nuôi ?” Linh Dạ  bất ngờ.
 
Tiểu Hối ló đầu từ phía  , :
“Anh họ, Đại Quang với Tiểu Quang chính là hai con bò chị cả mua đó.”
 
Lúc  Linh Dạ mới hiểu. Thì  chị gái mua bò, Tiểu Hối đặt tên thành Đại Quang và Tiểu Quang. Và giờ Tiểu Quang  phá hỏng cà chua nhà chú Thành, nên chú  mới tới tận nơi đòi lẽ .
 
Chỉ  điều, Linh Dạ  hề  chính Tiểu Hối mới là  chăn bò.
 
Linh Dạ bước lên, nắm lấy dây cương, thành khẩn xin :
“Cháu xin  chú Thành, đáng lẽ chúng cháu  trông chừng cẩn thận hơn. Chú yên tâm, nhất định chúng cháu sẽ bồi thường thiệt hại.”
Tiêu Thành Bang  xòa:
“Không  , chỉ là mấy cây cà chua non với vài quả thôi mà, nếu Tiểu Quang thích ăn cà chua, chiều nay chú hái ít quả mang qua cho nó.”
 
Tiêu Linh Dạ lập tức lắc đầu:
“Chú Thành,   thể như  ! Tiểu Quang  phá hỏng cà chua nhà chú thì chúng cháu  bồi thường. Nếu nó thích cà chua, cháu sẽ mua của chú.”
 
Lúc , Tiêu Tiểu Hối len lén  quanh, hạ giọng hỏi:
“Anh họ, chị họ   ở nhà ạ?” Tốt nhất là chị   ở nhà.
 
Tiêu Linh Dạ cau mày khó hiểu  đáp:
“Có, chị  đang tưới rau ở  vườn, nếu nhóc  tìm thì  đó.”
 
Tiêu Tiểu Hối lập tức lắc đầu lia lịa:
“Không, ,  …   tìm chị . Em… chỉ hỏi  thôi.”
 
Tiểu Bánh Bao la lên:
“Anh Dạ, chị Linh Vũ trả công cho Tiểu Nghịch Ngợm để chăn bò, nhưng nó  trốn  lên núi tìm trứng chim, thế nên Tiểu Quang mới  cơ hội ăn rau nhà chú Thành đó.”
 
Tiêu Tiểu Hối trợn mắt lườm Tiểu Bánh Bao:
“Đồ bánh bao thối, bụng   hư hỏng ! Tớ… tớ  thèm chơi với  nữa!”
 
Tiểu Bánh Bao lè lưỡi trêu:
“Tớ chỉ  sự thật thôi.” Mối đe dọa của Tiểu Hối chẳng  tác dụng gì, trẻ con mà, giận đấy  lát  quên, chiều vẫn tụ tập chơi với  như thường.
 
Tiêu Linh Dạ lập tức nắm  mấu chốt, quát Tiểu Hối:
“Tiểu Hối, hóa  em dám lười biếng, bỏ bê việc ? Được , để    với chị hai!”
 
 lúc , Tiêu Linh Vũ từ  vườn  , thấy trong sân tụ tập đông , cô ngạc nhiên hỏi:
“Có chuyện gì ?”
 
Tiêu Tiểu Hối lập tức cúi gằm mặt.