Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-12-14 15:02:01
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khí trời ấm lên, thời tiết ngày một ấm áp hơn, tuyết cũng bắt đầu dần tan chảy, mùa xuân sắp đến .

Mấy ngày nay Khương Thanh Mạn vẫn luôn lo lắng cho con báo hoa và đàn con của nó trong hang núi. Hôm nay thời tiết , khi ăn sáng, nàng khoác áo lông thỏ và đội mũ, với cha Nương một tiếng lên núi.

Nàng men theo con đường núi trong ký ức, loanh quanh khúc khuỷu cuối cùng cũng tìm thấy hang núi bí mật cành cây che khuất . Báo hoa đưa đàn con rời . Khương Thanh Mạn trong lòng mất mát, những chuyện căn bản còn kịp cáo biệt còn thấy nữa.

Nàng bắt đầu lang thang vô định núi, vượt qua đỉnh núi Lạc Đà Phong xuống thung lũng, leo lên đỉnh núi Linh Tê phía để đến một phía khác của ngọn núi.

Nơi rậm rạp là những cây cổ thụ cao lớn, cho dù là mùa đông cây cối rụng lá, trong đó cũng khó mà phát hiện qua.

Khương Thanh Mạn hớn hở quanh trong rừng, nàng mong chờ chiêm ngưỡng cảnh hùng vĩ hơn ở phía bên núi, nhưng mãi, cảnh tượng mắt khiến lòng nàng siết chặt.

Bãi tuyết xa một mảnh hỗn độn, cỏ khô và cành cây giẫm đạp bừa bãi, ngổn ngang đổ rạp, xen lẫn còn rải rác vài cành cây gãy.

Trong bụi cỏ khô xa, một nam tử. Y khoác trường bào màu đen huyền, thêu hoa văn chìm tinh xảo, giờ đây dính đầy bụi bặm và vết máu, trông tả tơi vô cùng. Mái tóc đen dài cũng xõa tung, vài lọn tóc dính m.á.u tươi bết gò má tái nhợt. Dưới sống mũi cao thẳng, môi y tái nhợt, khô nứt bong tróc.

Khương Thanh Mạn thấy cảnh tượng , lập tức hiểu , nơi đây trải qua một trận ác đấu, thể kẻ gây thương tích vẫn xa. Nàng lập tức lách trốn gian.

Lúc , từ khu rừng cạnh bên một đội ngựa: “Vừa rõ ràng thấy một bóng ở đây, biến mất .” Người bên cạnh đáp lời: “Ngài hoa mắt chăng. Trên ngọn núi thường hổ dữ sói hoang và các loài dã thú khác xuất hiện, dân làng gần đây xưa nay dám lên, nào.”

Khương Thanh Mạn thầm mừng rỡ, một đường leo lên núi, cũng gặp sói hoang hổ dữ, nếu thì tốn một phen công sức mới thể thoát .

Một binh sĩ mặc giáp chắp tay vái chào một vẻ mặt lạnh lùng đầy kiêu ngạo mà : “Tướng quân, tên Tiêu Dật Thần cần một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t y ?”

“Không cần, giờ y đang trúng sâu Độc Ăn Mòn Xương Thiêu Đốt Tâm của Tây Định quốc . Cứ để y c.h.ế.t trong đau đớn . Đường đường là Nhiếp Chính Vương của Đông Thịnh quốc, c.h.ế.t ngọn đồi nhỏ vô danh , đủ loại dã thú hèn mọn xé xác, còn sung sướng hơn nhiều so với một kiếm g.i.ế.c y, ha ha.” Vị tướng quân ngửa mặt lên trời lớn, hướng về phía Tiêu Dật Thần nhổ một bãi nước bọt, xong liền dẫn theo một đội ngựa lưng rời .

Khoảng nửa canh giờ , Khương Thanh Mạn xung quanh, xác định bọn chúng xa, nàng mới từ gian bước , trong lòng thầm nghĩ: lúc nguy cấp vẫn là gian tiện dụng nhất.

Nàng bước đến bên cạnh Tiêu Dật Thần, nàng chằm chằm nam nhân đang bất tỉnh mắt: đây chính là Nhiếp Chính Vương lừng danh của Đông Thịnh quốc ư? Chỉ thấy y mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt đen sạm, n.g.ự.c một vết m.á.u sâu, hẳn là lợi khí cứa trúng, giờ phút , m.á.u đen đang rỉ , hiển nhiên là trúng kịch độc. Hàng mi của y khẽ run rẩy, như đang giãy giụa trong đau đớn.

Khương Thanh Mạn là một y giả, đạo lý nào thấy c.h.ế.t mà cứu. Nàng lách gian, lấy đủ loại bình lọ cầm máu, sát trùng và ống tiêm, kim tiêm, còn t.h.u.ố.c tê, kháng sinh và một bộ ngân châm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-22.html.]

Nàng đổ bột cầm m.á.u lên vết thương của Tiêu Dật Thần, tiếp đó lấy một bình sứ, đổ một viên thuốc, dùng sức cạy hàm răng đang c.ắ.n chặt vì đau đớn của Tiêu Dật Thần, đút viên t.h.u.ố.c miệng y, m.á.u lập tức ngừng chảy.

Sau đó nàng lấy túi ngân châm, ngón tay thon dài rút từng cây ngân châm từ trong túi kim. Nàng nhẹ nhàng xoay cổ tay dùng lực, vê ngân châm, dừng một chút ở huyệt vị, lập tức phát động, ngân châm tức thì đ.â.m sâu da thịt, động tác liền mạch.

Trên trán Tiêu Dật Thần mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Khương Thanh Mạn chút lay động, mắt chăm chú huyệt vị. Trước quá nửa canh giờ, Khương Thanh Mạn rút ngân châm . Tiêu Dật Thần "phụt" một tiếng, phun vài ngụm m.á.u đen, đó u u mê mê tỉnh .

Vừa mở mắt thấy một cô gái mảnh khảnh đang bận rộn băng bó vết thương cho y, trang phục mộc mạc của nàng, hẳn là dân làng gần núi.

Y u u mê mê : “Cô nương, cần lãng phí thời gian nữa, trúng Độc Ăn Mòn Xương Thiêu Đốt Tâm, t.h.u.ố.c giải.”

Khương Thanh Mạn hề để ý đến y, nàng vết thương của y. Vết thương ngoài xử lý thỏa, nhưng trong thời cổ đại điều kiện y tế hạn chế , nhiễm trùng vết thương mới là mối nguy lớn nhất.

Nghĩ đến đây, Khương Thanh Mạn thông qua túi vải lấy từ gian một bộ truyền dịch đơn giản, lấy lọ kháng sinh chuẩn từ . Nàng nhanh nhẹn cắm một đầu kim lọ thuốc, treo một cành cây thấp, đầu còn cắm tĩnh mạch của Tiêu Dật Thần.

Tiêu Dật Thần hành động kỳ lạ của nàng, trong lòng nghi hoặc. Nàng đầu với Tiêu Dật Thần: “Độc trong ngươi giải hơn nửa. Mùa núi thảo d.ư.ợ.c dùng , chỉ thể dùng ngân châm phụ trợ giải độc cho ngươi. Từ ngày mai chỉ thể mỗi ngày lên núi để giải độc cho ngươi, mười ngày nữa, là thể bình phục.”

“Cái gì? Ngươi độc ngươi giải hơn nửa ư? Mười ngày là thể khỏi hẳn ? Ngươi đây là độc gì ? Đây là loại độc d.ư.ợ.c kịch độc nhất của Tây Định quốc - Độc Ăn Mòn Xương Thiêu Đốt Tâm, loại độc chiết xuất từ ba mươi hai loại độc hoa kịch độc nhất. Người trúng độc chỉ thể từ từ xương thịt thối rữa, đau lòng mà c.h.ế.t. Thế gian căn bản t.h.u.ố.c nào giải !”

Khương Thanh Mạn bĩu môi : “Ngươi trúng độc cũng một lúc , ngươi xem xương thịt thối rữa , ngươi đau lòng ?”

Lúc Tiêu Dật Thần mới phản ứng , , thể y vẫn nguyên vẹn, hề thối rữa. Ngoại trừ vết d.a.o đ.â.m ở vết thương âm ỉ đau, những chỗ khác căn bản cảm thấy chút khó chịu nào. Vốn dĩ tưởng hôm nay trúng độc sẽ c.h.ế.t ngọn núi hoang , ngờ nhân sinh chỗ nào cũng bất ngờ.

Tiểu cô nương mắt rốt cuộc là ai, một xuất hiện ở nơi tụ tập của sói, hổ, báo . Hôm nay y trúng kế núi hoang, ngờ Tây Định quốc âm hiểm đến thế, bôi Độc Ăn Mòn Xương Thiêu Đốt Tâm khắp các thực vật xung quanh. Y sơ ý một chút mắc mưu, tiếp đó vây hãm, tuy võ lực cao cường, nhưng chịu nổi sự lợi hại của độc tính , trúng một đao, đây bất tỉnh. May mắn cô nương mắt cứu giúp, y mới nhặt một mạng. Y tháo ngọc bội xuống, đưa cho Khương Thanh Mạn : “Cô nương, cảm tạ ân cứu mạng. Ngày khác cầm ngọc bội , bất kể nơi , nhất định sẽ lực tương trợ.”

“Ta cứ tưởng ngươi sẽ lấy báo đáp chứ.” Khương Thanh Mạn dáng vẻ nghiêm túc của y, trêu chọc.

“Ngươi...” Tiêu Dật Thần nghẹn lời, một câu cũng .

“Ha ha, ngươi cái gì mà ngươi, nên lời .” Khương Thanh Mạn trêu chọc Tiêu Dật Thần đến mức mặt y đỏ bừng như trêu chọc một tiểu tức phụ, ai thể ngờ Nhiếp Chính Vương ngày thường lạnh lùng túc sát một mặt như .

 

Loading...