Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-12-14 15:02:02
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Thanh Mạn trêu chọc xong, tiện tay nhận lấy ngọc bội của y, Tiêu Dật Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng hề ngốc, trong thời loạn lạc loạn lạc , quyền lực đại diện cho tất cả. Lỡ may chuyện gì, ngọc bội còn thể cứu tính mạng cả nhà? Nào ngờ, ý nghĩ nhỏ bé của nàng mấy năm ứng nghiệm.
Sau đó nàng đầu luôn, Tiêu Dật Thần trở nên căng thẳng: “Này, cô nương, nàng cứ thế mà ? Không sẽ cứu chữa cho mười ngày ?”
Khương Thanh Mạn đầu , cũng đáp lời, lòng Tiêu Dật Thần lạnh hơn nửa. Chẳng lẽ đưa ngọc bội quá sớm ư? Y đang cân nhắc nên b.ắ.n pháo hiệu đặc chế để thủ hạ gần đó đến cứu y về, lo nếu chẳng may dẫn địch đến, chẳng là rước họa , còn sẽ liên lụy cô nương thậm chí cả dân làng xung quanh.
Khương Thanh Mạn trở , nàng tìm một hang núi thích hợp gần đó. Nếu ở núi tuyết một đêm, lợi hại đến mấy cũng sẽ đông cứng thành que kem.
Từ xa thấy Tiêu Dật Thần đất với vẻ mặt rối rắm, y sẽ nghĩ nàng bỏ rơi y mà chạy chứ. Trời ơi, thật quá vô lương tâm.
“Này!” Khương Thanh Mạn gọi một tiếng, Tiêu Dật Thần giật , mặt hiện lên vẻ mừng rỡ: “Ngươi trở ?”
“Ngươi sẽ nghĩ chạy trốn chứ?”
Tiêu Dật Thần ấp úng đáp: “Không... , cô nương nàng cứu khỏi hiểm cảnh, thể nghĩ như chứ?”
“Hừ, nhất là , nếu ...” Khương Thanh Mạn với vẻ mặt tinh quái.
Khương Thanh Mạn đỡ Tiêu Dật Thần về phía hang núi gần đó, hang núi kín đáo, ẩn một đống cây khô và cỏ khô. Trong dãy núi trùng điệp bất tận , thứ thiếu nhất chính là hang núi.
May mà hang núi xa, hai nhanh chóng đến nơi. Khương Thanh Mạn tìm vài bó cỏ khô và củi, đốt lên một đống lửa trại, trong hang núi nhanh chóng trở nên ấm áp.
Điều thần kỳ hơn là trong hang núi một con suối nhỏ chảy róc rách. Nước suối trong mát ngọt lành, hẳn là tuyết tan từ đỉnh núi chảy xuống.
Khương Thanh Mạn dời đống lửa sang một bên, trải một lớp cành cây và cỏ khô dày lên mặt đất sưởi ấm, nóng bốc lên, ấm áp vô cùng. Sau đó đỡ Tiêu Dật Thần qua xuống, y cảm thấy đều ấm áp. Áo ngoài ướt sũng cũng bắt đầu khô sức nóng của lửa.
Khương Thanh Mạn ngoài tìm thêm một ít củi khô, săn mấy con gà rừng. Trên ngọn núi dã thú xuất hiện, hơn nữa cây cối rậm rạp, dễ lạc đường, ít dân làng qua đây, nên con mồi cũng nhiều.
Nàng nhổ lông gà rừng, mổ bỏ nội tạng, rửa vài bằng nước suối, đặt lên giá ba chân dựng sẵn để nướng. Chốc lát ngửi thấy một mùi thơm.
Nhìn con gà rừng nướng chín, Khương Thanh Mạn xé một cái đùi gà đưa cho Tiêu Dật Thần. Y đói một ngày một đêm , màng hình tượng há to miệng ăn ngấu nghiến. Nhanh chóng ăn xong một cái, Khương Thanh Mạn đưa cái khác cho y. Y vốn dĩ , nhưng y nghĩ nàng hôm nay cũng bận rộn lâu, cũng nên ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-23.html.]
Khương Thanh Mạn : “Coi như ngươi còn chút lương tâm. Ngươi ăn nhanh , bây giờ đói, sáng nay ăn no mới đến.”
Sau khi nuốt chửng hết một con gà rừng, Khương Thanh Mạn cũng nướng xong con thứ hai. Nàng tự ăn một cái đùi gà, nàng ước chừng bây giờ qua giờ Ngọ. Nàng về nhà , dã thú đa phần đều ngoài kiếm ăn ban đêm, bây giờ về nhà là an nhất. Nàng về nhà lấy đồ đạc qua đây và cùng với nam nhân xa lạ mà quen thuộc ở trong hang núi mười ngày.
Nàng rõ tình hình với y về nhà. Tiêu Dật Thần bóng lưng nàng, nhớ bốn chữ "lấy báo đáp" nàng , thế mà chút nỡ.
y chợt nghĩ , lúc quốc gia yên, chiến loạn ngừng, bản ở vị trí , tình cảm nam nữ đối với y dường như quá xa vời . Vả cô nương trúng y còn chắc, nghĩ nghĩ y lắc đầu .
Vượt qua hai ngọn núi, đường chuyện gì bất trắc, về đến nhà trời chạng vạng. Nói chuyện với nhà một lát.
Ăn tối xong, nàng với cha Nương,, chuyện từ ngày mai nàng sẽ sang bên núi ở mười ngày. Triệu thị và Khương Trung kiên quyết phản đối.
“Nương, con lên núi là để mất mạng, mà là sư phụ của con trở về , chính là vị sư phụ dạy con nhận thảo d.ư.ợ.c và y thuật.” Khương Thanh Mạn nào dám cho nương chuyện nàng sẽ ở chung phòng với một nam nhân mười ngày. Trong thời đại phong kiến cổ hủ , đó là một điều đại kỵ.
“Cái gì, con nhận sư phụ lúc nào? Đừng lừa nương nha.”
“Nương, chính là năm con tám tuổi, lên núi đào rau dại, trượt từ sườn núi xuống, và đầu đều là vết thương. May mắn gặp một nữ y giả, nàng cõng con từ sườn núi lên, giúp con băng bó vết thương đầu, cũng bôi t.h.u.ố.c mỡ cho con, về nhà nhanh khỏi. Nàng thấy con tuy thích chuyện nhưng lanh lợi, liền nhận con đồ .” Khương Thanh Mạn mặt đổi sắc .
“Có chuyện đó thật, lúc đó hỏi con con còn ấp úng. Con cái đứa , lúc đó rõ với nương?”
“Nương, lúc đó con thương sợ cho con ngoài chơi, sợ ông bà nội lòng đen tối sẽ mắng con, con dám thật. Hôm nay lên núi gặp sư phụ , lên núi tìm đồ, sẽ ở núi một thời gian. Con qua đó bầu bạn với , tiện thể học hỏi y thuật.”
Triệu thị và Khương Trung cũng còn nghi ngờ nữa, Mạn nhi của họ xưa nay dối. Khương Thanh Mạn trong lòng thầm nhủ: cha Nương,, con xin , chuyện thực sự thể thật .
“Phải , ngày mai bảo Khương Lộ ca ca trấn mua một ít lòng heo. Thời tiết tuy vẫn còn lạnh, nhưng tuyết đường tan gần hết , việc hợp tác với Khánh Vân Lâu thể tiếp tục. Nương, thể dạy Khương Lộ ca ca cách lòng heo và da heo đông. Khoảng thời gian con hứa với . Khánh Vân Lâu giờ buôn bán sầm uất, mỗi ngày ba mươi cân chắc chắn đủ, nhanh bọn họ sẽ yêu cầu tăng thêm lượng.” Khương Thanh Mạn .
“Được, chúng đều lời con. Con cứ yên tâm học y thuật ! Hãy chăm sóc cho sư phụ , cả nhà chúng gửi lời thăm hỏi đến .”
Sáng sớm ngày hôm , Khương Thanh Mạn thức dậy thu dọn một chút. Nồi niêu xoong chảo, muối để nấu ăn, tương đậu thậm chí là các loại điểm tâm nhỏ, đá đ.á.n.h lửa, chăn lông thỏ và một thứ lặt vặt mà nàng thể nghĩ đến đều mang theo. Nàng còn mang theo cả áo bông mới mà nương may cho cha. Nương thắc mắc cầm cái gì, nàng liền núi lạnh, mang thêm áo bông để giữ ấm để đối phó.
Nhân lúc bọn họ chú ý, nàng lén lút sang phòng khác bỏ hai chiếc chăn bông dày thừa gian, và cả năm sáu tấm chiếu cói còn ngoài nhà cũng cho . Trên núi quá lạnh, nàng đành mang thêm đồ. Trên núi thiếu nguyên liệu thực phẩm, nhưng thiếu những thứ giữ ấm . Không Tiêu Dật Thần đêm nay sống thế nào? Sẽ đông c.h.ế.t chứ?
Trong gùi chất đầy đồ, Khương Trung thể xuống vài bước. Cha Nương và giờ đang ngoài cửa tiễn nàng lên núi, trong lòng quyến luyến, nhưng con cái trưởng thành ngoài học hỏi cũng là vì cuộc sống , huống hồ cơ hội dễ .