Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-12-14 15:01:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoạn thư đến tay, Khương Thanh Mạn liền : "Tiếp theo là chuyện phân chia ruộng đất nhà cửa và những chuyện lặt vặt trong gia đình." Khương lão thái bà liền nhảy dựng lên, quát mặt Khương Thanh Mạn: "Hừ, con nha đầu c.h.ế.t tiệt, đoạn thì đoạn , nhưng đồ đạc trong nhà, ngươi đừng hòng lấy một thứ gì!"
Khương Thanh Mạn lạnh một tiếng: “Lão thái bà c.h.ế.t tiệt, ngươi thật hổ khi lời . Bấy nhiêu năm nay, cha Nương việc trong cái nhà là công ? Bạc mà ca ca kiếm túi ai ? Nồi niêu xoong chảo, lương thực, ruộng đất, tiền bạc, nhà cửa, món nào phần của chúng ?”
Đại bá nương của Khương Thanh Mạn cũng phụ họa theo bên cạnh: “Con nha đầu thối tha, ngươi đừng đủ. Một nhà bảy miệng ăn của cải trong nhà, ở nhà cửa trong nhà, còn một tên phế nhân gì. Còn đồ đạc ? Không cửa !”
Khương Thanh Mạn chậm rãi đầu, thẳng Đại bá nương Vương thị. Ánh mắt như hai thanh kiếm lạnh lẽo, toát sự lạnh lẽo thấu xương. Vương thị cuối cùng cũng im bặt, đó dám lời nào. Nàng sợ Khương Thanh Mạn cũng sẽ đá nàng hai cái, thì nàng sẽ mất mặt đến mức ngóc đầu lên .
Thôn trưởng vội vàng hòa giải: “Được , đoạn thì vẫn nên phân chia cho rõ ràng. Đại tẩu nhà họ Khương, một nhà Khương Trung bao năm nay cũng ít việc, bỏ ít sức lực, phân chia cho bọn họ một ít đồ đạc cũng là lẽ .” Mấy vị thúc bá cũng gật đầu đồng tình.
Khương lão thái nghiến răng, suy nghĩ một lát : “Được, nể mặt thôn trưởng và mấy vị trưởng bối, thì sẽ chia cho các ngươi một ít. Cái nồi rách đó thì cho các ngươi một cái, thêm mấy cái bát sứt mẻ. Rồi cho các ngươi ba túi ngô, ba túi lúa, tiền bạc một trăm văn, thì tùy!”
Khương Thanh Mạn cái nồi rách đen, mấy cái bát sứt mẻ, tiền đồng ít ỏi đáng thương, cùng với chút lương thực chỉ đủ ăn một tháng, trong lòng dâng lên một trận phẫn uất, nhưng nàng cũng , thể dây dưa với những nữa. Nàng tranh thủ thời gian rời xa gia đình để sống cuộc đời . “Được, chúng nhận.”
vẫn xong, khi chia xong nồi niêu xoong chảo, lương thực và tiền bạc, đến lúc chia đất đai và nhà cửa. Khương Thanh Mạn , ở vùng nông thôn , đất đai chính là mệnh căn. Đất đai ba loại: ruộng , ruộng và ruộng cát. Ruộng thích hợp trồng lương thực; ruộng thu hoạch thấp, nhưng còn hơn ; ruộng cát hầu như trồng gì, ruộng cát mà thôn làng phân cho dân làng hầu hết đều bỏ hoang.
“Hai gian nhà tranh ở chân núi phía đông thôn dùng để trông coi lương thực thu hoạch mùa thu thì cho các ngươi , ba mươi mấy mẫu ruộng ở đó cũng đều cho các ngươi.” Khương lão đầu giả vờ hào phóng .
“Cha, nhà cửa thì chúng thể ở, nhưng đất đai đó con , chỉ năm mẫu ruộng và hai mươi mấy mẫu ruộng cát, chúng căn bản thể sống nổi.” Triệu thị .
Khương Thanh Mạn xong mắt liền sáng rực lên, ở chân núi xa rời cái gia đình đáng ghét , hơn nữa ruộng cát thích hợp trồng thảo d.ư.ợ.c và hoa quả, nhiều đất như , chẳng là kiếm . Nàng vỗ vỗ vai nương, cho nàng một ánh mắt trấn an, : “Ta đồng ý.” Triệu thị lòng bất an, nhưng con gái của nàng – Thanh Mạn tràn đầy tự tin.
Cả nhà Khương lão đầu Khương Thanh Mạn đồng ý thì mắt đều híp tủm tỉm. Những mảnh ruộng xa nhà, trồng gì, sớm bỏ hoang. Chỉ mấy mẫu ruộng mấy năm do Khương Trung chăm sóc còn chút thu hoạch, khi Khương Trung liệt giường ai chăm sóc, ruộng thu hoạch quá thấp, còn đủ tiền mua hạt giống. Bây giờ tặng cho các nàng, tương đương với việc giải quyết một vấn đề lớn, thật .
Thôn trưởng còn gì đó, nhưng cuối cùng lắc đầu, quan thanh liêm khó xử chuyện nhà. Hắn tự tay giấy chuyển nhượng đất đai, hai bên ký tên điểm chỉ, từ đó về mảnh đất thuộc về gia đình Khương Thanh Mạn.
Vừa xử lý xong tất cả những chuyện , Khương Thanh Đức và Khương Thanh Mộng lưng đeo rau dại xuyên qua đám trong sân bước , hai đứa chúng nó ngơ ngác đám , xảy chuyện gì? Khương Thanh Dao qua, ghé tai hai đứa thì thầm một hồi, biểu cảm của bọn chúng từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi thành vui mừng. , rời khỏi đây bọn chúng thể nào sống tệ hơn nữa.
Khương Thanh Mạn tìm thôn trưởng: “Thúc, xin giúp con mượn một chiếc xe bò , con kéo cha con đến căn nhà tranh phía đông , đó chúng con sẽ dọn dẹp chăn đệm gì đó cùng kéo qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-3.html.]
“Nhà xe bò, nha đầu Mạn, lát nữa sẽ bảo Khương Lộ nhà dắt xe bò qua.” Thôn trưởng thở dài . Hắn cảm thấy gia đình quá khó khăn, nam chủ nhân liệt giường, một phụ nữ thôn quê dẫn theo mấy đứa trẻ rời khỏi sự hỗ trợ của gia tộc thì căn bản thể sống nổi, nhưng năm nay ai cũng sống khó khăn, cũng thể giúp đỡ quá nhiều.
Lúc đám xem náo nhiệt tản , thôn trưởng về nhà, lâu Khương Lộ dắt xe bò đến. Khương Thanh Mạn cùng nương và trải cỏ khô và tấm đệm rách lên xe bò, tránh xóc nảy. Khương Lộ giúp đỡ bế cha lên xe bò, đắp tấm chăn vá víu lên cha.
Khương Trung mắt đỏ hoe, dường như đang cố kìm nén điều gì đó.
Khương Thanh Mạn chất lương thực và một vật dụng lặt vặt lên xe bò, đầu dặn dò nương và các thu dọn những thứ khác. Trong lúc đó Khương lão thái và Vương thị vẫn luôn trừng mắt chằm chằm bọn họ, sợ bọn họ lấy thêm thứ gì đó thuộc về . Khương Thanh Mạn cũng thèm để ý đến bọn họ, nhảy lên xe bò của Khương Lộ khỏi sân.
Đi gần một khắc, đến căn nhà tranh phía đông thôn. Trước khi đến trong lòng nghĩ rằng Khương lão đầu tuyệt đối sẽ cho bọn họ hai gian nhà tranh lành lặn, đến nơi mới phát hiện, đây căn bản còn coi là nhà nữa .
Căn nhà tranh giống như một lão nhân phong trần tàn tạ, xiêu vẹo đó. Mái nhà tranh khô rụng lả tả, run rẩy trong gió, khung cửa lung lay gắng gượng chống đỡ cánh cửa rách nát trăm lỗ.
Khương Thanh Mạn bước trong nhà, một mùi ẩm mốc mục nát xộc thẳng mũi, nền đất bùn lầy lội bằng phẳng. May mà trong nhà hai chiếc giường đơn giản đóng bằng ván gỗ, còn vương vãi mấy món nông cụ cũ nát.
Tường thì vẫn còn chắc chắn, tình hình quá mà cũng quá tệ. Lát nữa chuyển nhà xong, ăn trưa xong nhanh chóng lên núi gần đó kiếm ít cỏ khô về sửa sang , miễn cưỡng thể ở . Nàng nhanh chóng kiếm tiền thôi. Nếu sống lâu trong loại nhà , c.h.ế.t đói cũng sẽ c.h.ế.t cóng.
Nàng trải giường xong, lót thêm một lớp cỏ khô dày đệm. Khương Lộ giúp đỡ bế cha qua. An trí cho cha xong, bọn họ về nhà họ Khương kéo những thứ khác.
Trở về nhà họ Khương, nàng thấy nương cùng đang ôm một đống đồ đạc rách nát, cả cái bàn gỗ sứt góc và cái ghế cà nhắc ở bên ngoài cổng, mặc quần áo mỏng manh run rẩy trong gió.
Khương Thanh Mạn nhảy xuống xe bò, Đại Nhị liền chạy líu lo: “Tỷ tỷ, chúng con dọn đồ xong bọn họ đuổi ngoài .” Khương Thanh Mạn cánh cổng đổ nát: “Vậy mà kiên nhẫn nổi mà đuổi ?” Nàng xoa đầu hai : “Sau chúng với cái nhà còn chút dây dưa nào nữa, thôi, chuyển đồ lên xe, chúng về nhà mới.”
Triệu thị bây giờ đầu óng ó, nàng đối phó với những ngày sắp tới như thế nào. dáng vẻ đầy tự tin của con gái, dường như cũng lây nhiễm, xe đến núi ắt đường, cứ từng bước một, xem xét từng bước, dù cũng hơn là ở đây.
Xe bò nhanh đến phía đông thôn, đồng tâm hiệp lực chuyển đồ xuống. Khương Lộ dắt xe bò về, Khương Thanh Mạn căn nhà tranh đổ nát giữ , thầm nghĩ đợi nàng tiền nhất định cảm ơn gia đình thôn trưởng thật .
Sau khi dọn dẹp đơn giản một chút, Khương Thanh Mạn liền : “Nương, nhiều cơm một chút , con đói lắm .” “Ây, , nương ngay đây.” Triệu thị lập tức nhóm lửa, bắc cái nồi rách lên, nấu nhiều cháo ngô, xào một ít rễ rau dại hôm nay đào . Mọi hôm nay đều mệt mỏi, ai nấy đều ăn ngấu nghiến. Ăn no xong nghỉ ngơi một lát ai nấy tự việc.