Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-12-14 15:01:43
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đông dài đằng đẵng và lạnh lẽo, Khương Thanh Mạn trong giấc ngủ, cái lạnh thấu xương đ.á.n.h thức mấy .
Trời còn sáng hẳn, Khương Thanh Mạn dậy mặc quần áo ăn cơm. Từ thôn Khương gia đến trấn Vĩnh An bộ ước chừng mất một canh giờ rưỡi, thời gian quý báu, nàng cần tranh thủ thêm chút thời gian dạo quanh trấn, tìm kiếm con đường kiếm tiền mới là .
Mang theo mười đồng tiền mà nương cho khỏi cửa, cái lạnh liền từ bốn phương tám hướng ập tới, Khương Thanh Mạn siết chặt cổ áo, lưng đeo giỏ tiếp tục về phía .
Ở đầu thôn, nàng thấy xe bò của Khương Lộ đang đợi ở đó, xe hai , là Hoa thẩm và Lan thẩm cùng thôn. Hai họ Khương Thanh Mạn: “Nha đầu Mạn, xe bò , một canh giờ là đến , chỉ cần một đồng tiền thôi.” Khương Thanh Mạn gật đầu, lấy một đồng tiền đưa cho Khương Lộ, Khương Lộ lắc đầu: “Các ngươi chuyển nhà đang lúc cần bạc, lấy .”
Khương Thanh Mạn : “Khương Lộ ca, tiền xe vẫn đưa cho , hôm qua giúp đỡ mà còn kịp cảm ơn , thể cứ mãi chiếm tiện nghi của , nếu nhận, về chỉ thể bộ thôi.” Nói liền nhét đồng tiền tay Khương Lộ. Khương Lộ còn từ chối nữa.
Lần lượt thêm mấy đến, xe bò đầy, Khương Lộ lái xe về phía trấn. Trên đường các phụ nữ líu lo ngừng chuyện nhà cửa. Đột nhiên một phụ nữ hỏi: “Nha đầu Mạn, con còn giống như nữa , hôm qua thấy con đ.á.n.h nãi nãi của con, thật là hả , mà trong lòng thấy sảng khoái.”
“Thẩm , nếu còn như đ.á.n.h mắng mà dám cãi , xem còn thể sống , tất cả đều là ép buộc đó thôi!” Khương Thanh Mạn thản nhiên .
Những khác tùy tiện phụ họa theo: “Lão thái bà lấn át quá đáng, cái Vương thị đó cũng đồ gì.”
Mọi trò chuyện gì đến trấn, xuống xe việc của . Khi Khương Thanh Mạn xuống xe, Khương Lộ : “Ước chừng đầu giờ Thân buổi chiều sẽ đợi ở đây, đến lúc đó cứ trực tiếp đến là .” “Được, Khương Lộ ca.” Khương Thanh Mạn trả lời trong trấn.
Khương Thanh Mạn mang theo vài phần mong đợi bước cổng trấn, một luồng khí tức chợ búa nồng đậm ập thẳng mặt, hòa lẫn với hương thơm của đủ loại thức ăn, thở sinh hoạt của đám đông và mùi vị độc đáo của tiếng gia súc kêu rống.
Nàng tiên men theo con đường trong ký ức vẫn về phía đông, cuối cùng cũng tìm thấy tiệm mộc nơi đại ca đang học nghề: Lỗ Ban Ốc. Bước tiệm mộc, chỉ thấy phía bên trái tiệm xếp gọn gàng từng đống gỗ, mấy thợ trẻ đang dùng sức đẩy bào, bào lướt nhẹ mặt bàn, từng mảnh bào gỗ rơi xuống. Lúc ngẩng đầu thấy nàng, vội vàng chạy tới hỏi: “Xin chào, là đến đặt công cụ ?” “Không , đến tìm ca ca của , Khương Thanh Tài.” Khương Thanh Mạn đáp.
“Ồ ồ, hóa là của Thanh Tài ca, đang ở hậu viện học điêu khắc hoa với sư phụ, gọi giúp .”
“Được, đa tạ tiểu ca.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-5.html.]
Không lâu , một thiếu niên trắng trẻo thư sinh bước , đến nhà, liền kích động gọi lớn: “Muội , đến thăm ? Cha nương bọn họ đều khỏe chứ?”
“Tốt, bọn họ đều , cha nương bảo đến thăm , tiện thể mang cho một tin.”
“Muội , , chuyện gì mà khiến đích chạy một chuyến?” Huynh lo lắng hỏi.
“Không chuyện gì lớn, cả nhà chúng phân gia đoạn với gia gia nãi nãi và đại bá bọn họ .” Khương Thanh Mạn vội vàng .
“Cái gì? Đoạn ? Đã xảy chuyện gì?” Y ngạc nhiên hỏi. Khương Thanh Mạn đem chuyện xảy kể hết cho ca ca. Chỉ thấy y cúi đầu trầm mặc một lúc, ánh mắt kiên nghị : “Phải, chúng lẽ nên tách từ lâu . Bọn họ từng xem chúng là nhà, , may mà quyết đoán.”
Khương Thanh Mạn ngờ ca ca chấp nhận nhanh đến . Nàng vốn tưởng khuyên nhủ một phen mới , đủ thấy gia đình Khương lão đầu khiến họ thất vọng đến nhường nào. “Muội , ba tháng về nhà . Gần đây sư phụ dạy thủ công điêu khắc hoa văn, một thời gian nữa lẽ sẽ càng bận rộn hơn. Công t.ử nhà huyện lệnh vài tháng nữa sẽ cưới vợ, thể sẽ cùng sư phụ đồ nội thất trang trí dùng trong hôn lễ cho họ. Này, đây là tiền công ba tháng của , cầm lấy mua chút đồ ăn thức uống, còn mang về nhà cho nương.” Khương Thanh Tài từ ống tay áo lấy nửa xâu tiền.
“Ca ca, tự giữ chút đỉnh, ở bên ngoài đừng bạc đãi bản .” Khương Thanh Mạn . “Sư phụ đối đãi với cực , ở đây chỗ ăn chỗ ở, cần dùng đến tiền bạc gì.” Khương Thanh Tài đẩy xâu tiền đồng cho Khương Thanh Mạn.
Hai trò chuyện một lát chia tay. Khương Thanh Mạn khỏi Lỗ Ban Ốc thì đến cửa một tửu lầu tên Thiên Hương Lâu. Nàng gõ cửa, một tiểu nhị mở cửa thấy một cô gái nhỏ mặc quần áo vá víu, liền khó chịu : “Tiểu khất cái từ tới đây, nơi chỗ để ăn xin.” Khương Thanh Mạn lạnh lùng : “Ta đến đây là để bán sơn hóa, ngươi phụ trách ư?” Tiểu nhị cái giỏ tre lưng nàng, “Vào , dẫn ngươi đến hậu bếp, để Trương chưởng sự xem xét.”
Đến hậu bếp, Trương chưởng sự thấy tiểu nhị dẫn một tiểu khất cái liền quát: “Ngươi trông cửa kiểu gì , để kẻ ăn mày đây, ngươi ngứa đòn ?” “Trương chưởng sự, ngài hiểu lầm , nha đầu đến bán sơn hóa. Ta thấy sơn hóa mùa đông khan hiếm khó tìm, nên mới dẫn nàng .” Tiểu nhị hì hì, bộ lấy lòng.
“Mang đây xem nào.” Trương chưởng sự trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn biến sắc . Khương Thanh Mạn vì sự ngạo mạn của bọn họ mà khiêm tốn nịnh nọt, ngược nghiêm túc : “Các ngươi thể qua đây xem chất lượng.” Trương chưởng sự với vẻ mặt vui chậm rãi bước qua xem. Mấy con gà rừng lông vũ tươi sáng, hình mập mạp, qua là mới săn về lâu. Ánh mắt y sáng lên, nhưng vẫn giả vờ lơ đễnh : “Ừm, cũng , chỉ là còn sống, nhiều nhất mỗi con cho ngươi mười lăm văn tiền.”
Vừa nãy đường cũng chỗ bán gà rừng, Khương Thanh Mạn hỏi thăm qua giá cả đại thể, trong lòng nàng nắm rõ. Trương chưởng sự rõ ràng đang lừa bịp nàng còn nhỏ hiểu giá cả. Kẻ như hợp tác cũng thôi, nàng đáp lời, đeo giỏ tre lên lưng bỏ . Trương chưởng sự vội vàng gọi: “Ấy, ngươi , giá cả vẫn thể thương lượng mà, mười tám văn, cho ngươi mười tám văn một con.”
Khương Thanh Mạn đầu lạnh nhạt : “Ngươi là kẻ chuyên lừa bịp già trẻ, gà rừng của sẽ bán cho ngươi.” Trương chưởng sự tức giận khạc một bãi nước bọt: “Tiểu nha đầu đừng điều, ở trấn , ngoài Thiên Hương Lâu thì gà rừng của ngươi bán .” Y vốn định hù dọa tiểu nha đầu một phen, khiến nàng tự động để gà rừng, nhưng ngờ Khương Thanh Mạn như thấy lời y , chẳng thèm đầu mà phất áo bỏ . Tiểu nhị sợ mắng, hậm hực cổng canh.