Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:18:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy tiểu đậu đinh cũng thích bà, vạn nhất bà rời , các tiểu hài tử chắc chắn sẽ quyến luyến.

Thật lòng mà , nàng cũng chút nỡ...

Trải qua nhiều ngày chung sống như , nàng cảm thấy con La Từ tuyệt đối đại gian đại ác.

Chỉ với điểm , nàng vẫn nguyện ý lựa chọn tin tưởng bọn họ!

Thẩm Dư lắc lắc đầu, thôi bỏ , thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đến lúc đó tính.

Hai vài câu bâng quơ, thấy nghỉ ngơi gần đủ, cũng nán nữa, ai về việc nấy.

“Tiểu Dư, lát nữa săn, nếu gặp nguy hiểm, hãy lớn tiếng gọi !”

Sau buổi sáng mở lời, La Từ giờ đây gọi tự nhiên.

Đương nhiên, Thẩm Dư cũng còn sự kinh ngạc buổi sáng nữa.

“Ừm, , chú ý an !”

La Từ im lặng một lát, khóe môi cong lên, tạo thành một nụ , Tiểu Dư đang quan tâm đó!

Vui vẻ!

Nhìn mái tóc đen nhánh dài mượt như lụa, La Từ thật đưa tay chạm , trong đầu nghĩ , nhưng tay vươn đến đầu đối phương.

Cảm giác thật , mềm mại ...

Chưa kịp để khen ngợi xong trong lòng, "bốp" một tiếng, tay hất .

Thẩm Dư cạn lời, như một kẻ biến thái.

Nam nhân , thật sự coi nàng là con nít , nàng dù cũng là nữ nhân với linh hồn ngoài hai mươi.

Tuổi tác lớn hơn bảy tám tuổi trở lên, một nam tử nhỏ hơn nhiều như "vuốt đầu" (ý là vuốt đầu như với trẻ con), nàng đương nhiên vui !

“Ha ha, đây, ngươi cũng cẩn thận chút!”

Tiếng sảng khoái cùng với bóng dáng cao lớn của nam nhân xa dần.

Thẩm Dư sững sờ, lâu mới hồn.

Hắn nãy, chắc là đầu tiên đến đây mà sảng khoái đến !

Khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ phi thường mang theo nụ hiếm thấy, như trời quang tuyết, ấm áp mà chói mắt, cái hồ mắt đen nhánh dường như một lực hút, khiến sơ ý là sẽ sa .

Nửa khắc , Thẩm Dư vỗ vỗ má, “Đừng si mê nữa! Mau bắt đầu việc!”

Thẩm Dư đặc biệt tìm một bụi cây kín đáo, giả vờ đào d.ư.ợ.c liệu, lén lút tu luyện dị năng, nhưng La Từ luôn thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh.

Khiến nàng lúc nào cũng đề phòng, sợ thấy sự bất thường ở đây.

Nếu La Từ ngày nào cũng cùng nàng lên núi, dị năng của nàng e rằng Tết cũng thể lên cấp bốn.

Không khoảnh khắc nào, Thẩm Dư mong chờ kết quả thi của Học viện Hành Nam hơn lúc .

Bất kể lão nhị thi đậu , cũng để quyết định đưa ba tiểu tử thối học.

Có La Từ phu xe đưa đón con cái, nàng mới thể thản nhiên tu luyện chứ.

Tuy rằng phần lãng phí nhân tài, nhưng ít nhất cần lo lắng về sự an của các tiểu hài tử, một cao thủ ở đó, xem đường yêu ma quỷ quái nào dám bén mảng!

Cứ như , hơn một canh giờ trôi qua, Thẩm Dư cũng còn tâm trí tu luyện, đào vài cây thảo dược, liền xuống núi.

Gà Mái Leo Núi

La Từ thì thu hoạch khá , săn hai con nai, vài con thỏ rừng.

“Cái gùi đưa !”

La Từ đưa tay định lấy cái gùi vai Thẩm Dư xuống.

“Không cần, một chút cũng nặng! Chỉ mấy cây d.ư.ợ.c thảo thôi.”

Thẩm Dư lùi hai bước, con mồi trong tay đối phương, còn thể ngượng ngùng để cõng cái giỏ nhẹ tênh cho .

Tay La Từ hụt hẫng, chút ngượng ngùng, xem trong mắt Tiểu Dư vẫn !

Phỉ phỉ phỉ!

Nam nhân thể !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-105.html.]

Thẩm Dư thấy sắc mặt chút , thầm nghĩ lẽ là do từ chối nên ngại .

Sẽ giận chứ?

“Biểu ca, nếu tin xem, cái gùi của thật sự nhẹ, loại trọng lượng thể bỏ qua tính đến.”

Thẩm Dư đưa cái gùi vai gần một chút, ý bảo cho rõ.

“Được thôi, nếu mệt thì cứ vứt cho bất cứ lúc nào!”

Nhìn thấy nụ lấy lòng của Thẩm Dư, La Từ lập tức vui vẻ khôn xiết, cứ như ăn đồ ngọt , trong ngoài đều toát vẻ ngọt ngào.

He he! Đây là đầu tiên Tiểu Dư ngọt ngào như với !

Nếu mỗi ngày đều thể thấy nụ rạng rỡ của Tiểu Dư, cảm giác cả đời cứ ở cái làng nhỏ , cũng .

“Vậy… thôi!”

Thẩm Dư thực giúp cầm con mồi, nhưng nghĩ thể tổn thương tự tôn của , về đến nhà mang vẻ mặt âm dương quái khí.

Không còn tưởng nàng ức h.i.ế.p !

Thôi , thôi , nàng kìm chặt đôi tay đang rạo rực cầm con mồi của .

Trên đường về, hai kịp về nhà ăn trưa, đường xuống núi, cũng dùng sức chạy nhanh xuống.

Trong rừng rậm rạp cây cối, hai bóng hình ẩn hiện, chỉ thấy nam tử tuấn mỹ tiêu sái suốt đường, như chim ưng bảo vệ sát bên cô bé.

Cho đến chân núi, mới thả lỏng cảnh giác.

Thời gian và về đều xấp xỉ, chỉ mất một khắc đồng hồ.

Sở dĩ giống , là vì đường lên núi, hai vì cạnh tranh mà dốc lực.

Xuống núi thì đường dốc dễ hơn, cần tốn quá nhiều sức thể đến nơi.

“Cúc cu!”

Vài tiếng chim hót lảnh lót, trong trẻo liên tục vang lên.

Thẩm Dư theo bản năng quanh.

“Lạ thật, chim ? Sao thấy con nào?”

“Không rõ, chắc là ở trong rừng thôi!”

La Từ đáp một câu, nhưng ánh mắt của ở góc độ nàng thấy, về một hướng khác.

Xem , nhanh như tìm đến đây , tốc độ vẫn như , tệ!

“Đói bụng chứ! Chúng mau ăn trưa thôi, chắc hẳn nương nấu cơm xong !”

Thẩm Dư đến chữ “đói”, quả thật, sáng nay nàng tiêu hao quá nhiều thể lực, bộ đồ ăn sáng nàng dùng đều tiêu hao hết .

“Đi thôi!”

Sau khi bóng dáng cô bé trong cổng sân, La Từ đầu về phía tiếng chim gù, đôi hàn mâu khôi phục vẻ thanh lãnh thường ngày.

Khí lạnh khắp bao trùm lấy .

Trong chớp mắt, hai bóng áo đen đồng loạt quỳ rạp chân .

“Tham kiến chủ tử!”

“Tham kiến chủ tử, thuộc hạ đến chậm, xin chủ tử trách phạt!”

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, chuyện trách phạt cần nhắc nữa, các ngươi bây giờ hãy rời , lát nữa sẽ tìm các ngươi.”

La Từ lạnh lùng xong vài câu, hai bóng đáp một tiếng “”, đó biến mất!

Rất nhanh, trong nhà truyền đến tiếng gọi, đáp một tiếng, mới cầm con mồi bước .

Trên bàn ăn, đồ ăn sáng dùng hết vẫn còn, từ khi trải qua bao sóng gió , La Di nương, vị Thái tử phi từng cao cao tại thượng, cũng học đức tính tiết kiệm .

Không đổ bỏ thức ăn thừa, mà hâm nóng , cùng với bữa trưa dọn lên bàn.

Vì hương vị vẫn khá ngon, nên đều thích.

Thẩm Dư lúc mới nhớ thắc mắc buổi sáng, “Những món ăn sáng từ ?”

“Là A Từ ca ca mang về đó, sáng nay ngủ nướng, còn thấy A Từ ca ca xách về bao lớn bao nhỏ nữa đó!”

 

Loading...