Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:19:00
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta cũng thấy !”
“Đôi mắt nhỏ của Mạn Mạn cũng thấy !” Cô bé mập xong, còn liếc đại tỷ một cái, khẽ thì thầm với La Từ một câu, “Hôm nay là tỷ tỷ biến thành sâu ngủ biếng đó!”
Lời thốt , Thẩm Dư cạn lời, ngốc nghếch nhà , đúng là ngốc manh mà, còn tưởng nhỏ thì nàng sẽ thấy !
“Không thể tỷ tỷ là sâu ngủ biếng, Mạn Mạn, xem vì các thể ở nhà lớn, còn thể mỗi ngày đều ăn đồ ngon?”
“Cái , là vì tỷ tỷ lợi hại nhất, thể kiếm thật nhiều ngân lượng, còn nấu món ngon nữa, Lưu Tiểu Quý, Tiểu Nha nhi bọn họ đều hâm mộ chúng ! Bởi vì nhà họ nhà lớn, cũng nhiều đồ ăn ngon như chúng !”
Cô bé chút nghĩ ngợi, buột miệng , mặt tràn đầy tự hào, ai bảo tỷ tỷ nhà là lợi hại nhất, ngay cả thôn trưởng cũng bằng !
“Vậy thì đúng , tỷ tỷ mỗi ngày đều vất vả kiếm tiền nuôi các , mỗi ngày ngủ muộn nhất, dậy sớm nhất, là vất vả nhất trong nhà, nàng mệt mỏi đương nhiên ngủ thêm một lát, nếu bệnh, hoặc nghỉ ngơi , thì sẽ thể kiếm tiền , các cũng sẽ ăn no mặc ấm. Muội còn cảm thấy tỷ tỷ là sâu ngủ biếng ?”
La Từ xong, khiến La Di nương ngẩn cả , nhi tử nàng khi nào kiên nhẫn như , thái độ ôn hòa đến thế?
Không lẽ lên núi sơn tinh dã quái nhập ?
“A Từ, con chứ?”
La Di nương vẫn kìm hỏi nghi hoặc trong lòng.
La Từ: “…”
Chẳng lẽ trong mắt mẫu , xứng ôn hòa !
Inh inh inh!
Thẩm Dư thì kìm , bật khẽ một tiếng, vùi đầu che miệng trộm, vai còn khẽ run lên.
La Từ liếc Thẩm Dư đang đến thẳng dậy nổi, khóe miệng giật giật.
“Tỷ tỷ, xin , nên tỷ là sâu ngủ biếng, tỷ vất vả kiếm tiền nuôi chúng , thật dễ dàng, thật quá , còn với ba Tiểu Tứ ca ca bọn họ là tỷ ngủ nướng nữa!”
Bị La Từ một phen “dạy dỗ”, cô bé cũng sai , ngay lập tức cảm thấy bát cơm trắng, chiếc đùi gà lớn trong bát đều còn ngon nữa!
Nếu tỷ tỷ năm đó đuổi cả nhà gia gia tổ mẫu, e rằng bây giờ chúng vẫn còn chịu khổ ở nhà cũ, cuộc sống như ngày hôm nay.
Càng nghĩ càng thấy với tỷ tỷ, cảm thấy quá , cô bé cần xin .
“Tỷ tỷ, hôm nay cũng tỷ là sâu ngủ biếng, xin , sai , sẽ nữa!”
Tiểu Tứ vùi đầu, kéo tay áo của đại tỷ, cầu xin tha thứ.
“Không , tỷ tỷ giận, mà sửa, đều là bảo bối của tỷ!”
Thẩm Dư xoa xoa đầu hai đứa trẻ, bảo chúng về ăn cơm.
Chắc là vì tự mắc , hai đứa trẻ ăn cơm ngoan, phát một chút tiếng động nào.
Thẩm Dư vội vàng đưa mắt La Từ.
La Từ đáp một nụ , ý bảo nàng cần để tâm, đó khóe mày tinh tế nhướn lên.
Dù cũng sẽ trở thành một nhà, là em vợ thì cũng là em vợ.
Hắn liền coi như là giúp nội nhân giải quyết rắc rối !
Trong lúc Thẩm Dư ăn cơm, nàng nghĩ thầm thức ăn nhà quá tệ nên La Từ mới nghĩ đến việc thành mua đồ ăn ?
Sau đó nghĩ , bữa sáng trong nhà bây giờ đều do La Di nương chuẩn , cũng khá , cũng hề khó ăn, ít nhất là ăn no và đủ dinh dưỡng thì vẫn .
Haizz!
Mặc kệ !
Ngay cả tay nghề khá của nương còn chê bai, thì cứ để đói !
Người nam nhân đối diện, nếu Tiểu Dư của nghĩ về như , e rằng phun m.á.u mà c.h.ế.t mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-106.html.]
Hắn sáng sớm mua đồ ăn sáng cho nàng, còn hiểu lầm!
Kế sách của tên tiểu thúc thật sự !
Sau bữa trưa, mấy đứa trẻ tự ngoài tìm bạn bè chơi đùa.
Gà Mái Leo Núi
Vì Thẩm Dư giúp nhà thôn trưởng, nhà Triệu Đại Bằng, mấy nhà góa phụ Tôn, nên con cái các nhà đều chơi với Mạn Mạn mấy em.
Thêm đó, Thẩm Dư mở nhà máy, ít trong làng việc ở đó, dần dần, lũ trẻ trong làng đều thích tìm chúng chơi.
Đây , trong làng cũng nguy hiểm gì lớn, Thẩm Dư nghĩ trẻ con nên một tuổi thơ vô tư gò bó, cũng còn giữ mấy đứa nhỏ cho ngoài chơi nữa.
Chỉ là dặn dò dặn dò đến những nơi nguy hiểm như bờ sông, núi chơi đùa.
Mấy đứa trẻ đều lời, hiện tại cũng xảy chuyện nguy hiểm nào.
Ăn trưa xong, La Từ vội vã rời khỏi hậu viện, Thẩm Dư nghĩ thầm, ai theo, là lên núi một nữa.
Vừa bước khỏi cửa nhà, chỉ thấy tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần.
“Tiểu thần y!”
là ngoài tự mang theo kẻ gây rắc rối, sáng là Từ thị Dương Thiết Ngưu, trưa là nam nhân cưỡi ngựa.
Khi đó xuống ngựa đến gần, Thẩm Dư một giây, lập tức nhớ nam nhân tuấn mỹ thương do tên mà nàng cứu ở Đức Xuân Đường hôm đó.
Chẳng lẽ vết thương của nam nhân tuấn tú đó biến cố gì ?
Vậy nên hộ vệ đến tìm nàng tính sổ ?
Không chứ!
Nàng rõ ràng xử lý vết thương sạch sẽ , cho dù tệ đến cũng còn t.h.u.ố.c nàng để , đó là t.h.u.ố.c pha chế từ Linh Tuyền, chỉ thể khiến vết thương hồi phục nhanh hơn mới chứ!
“Tiểu thần y, xin , hôm nay đến phiền cô nương!” Ngô Hàn chắp tay tạ .
“Có là vì vết thương của chủ tử nhà ngươi mà đến ?”
Thẩm Dư cũng đoán ý đến, đành mở lời dò hỏi .
“Không , chủ tử nhà tiểu thần y bận tâm , vết thương của hồi phục , bao lâu nữa chúng sẽ rời , chỉ là, khi lên đường,”
“Chủ tử đặc biệt phái đến, hỏi tiểu thần y thể bán cho chúng một ít viên t.h.u.ố.c cầm m.á.u giữ mạng ?”
Thẩm Dư rõ ý đến, hóa là đến mua thuốc.
“Những viên t.h.u.ố.c , Đức Xuân Đường bán đó, các ngươi tìm Cố đại phu là , cần chạy xa đến đây.”
“Chúng hỏi qua Cố đại phu, lượng t.h.u.ố.c chúng cần lớn, Đức Xuân Đường thể cung cấp đủ, đành để đến tìm cô nương.”
Khi vết thương của Tống Cảnh Hi Thẩm Dư xử lý xong, đến ngày thứ hai mới tỉnh .
Sau khi uống hai ba viên t.h.u.ố.c nàng để , cơn đau âm ỉ ở n.g.ự.c giảm ít.
Hắn còn tưởng là mất m.á.u quá nhiều, nên phản ứng đau đớn của cơ thể cũng trở nên chậm chạp.
Mãi đến khi Cố đại phu t.h.u.ố.c cho vài , mới phát hiện vết thương của lành hơn nửa, kinh ngạc đến mức thể tin .
Thường xuyên ở chiến trường, thương vô , cho dù là vết thương do đao kiếm gây , cũng từng hồi phục đến như .
Huống chi, quả thật thương nặng.
Hai ngày , tình cờ Cố đại phu rằng viên t.h.u.ố.c đang dùng là do tiểu thần y Thẩm Dư chế , hiệu quả cực , mới khiến tốc độ hồi phục của nhanh chóng như .
Ngay lập tức, liền nghĩ, biên quan quanh năm chiến sự ngừng, binh lính trận g.i.ế.c địch, thương vong liên tiếp, nếu những viên t.h.u.ố.c , e rằng thể bảo tính mạng của ít binh sĩ.
Liền để Ngô Hàn mấy mua hết tất cả các loại t.h.u.ố.c chữa thương, t.h.u.ố.c thể dùng chiến trường mà Đức Xuân Đường .