Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:19:06
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu tuổi đủ nương , nàng chẳng bỏ qua cơ hội như !
“Đỗ phu nhân, là Thẩm Dư, mấy đứa trẻ đều là của , vị là biểu ca của . Nhà cách trấn khá xa, học đường của các vị nhà ăn , cung cấp bữa trưa cho học sinh ?”
Thẩm Dư lo lắng nhất là vấn đề ăn uống của hai tiểu tử thối, đặc biệt là tiểu tứ, một tiểu tham ăn, nếu đồ ăn, e rằng học hai ngày đòi về nhà.
“Thẩm cô nương cứ yên tâm, học đường của chúng đừng là bữa trưa, ngay cả việc cung cấp chỗ ở và ba bữa cơm một ngày cũng thành vấn đề, chỉ là phí ăn ở bao gồm trong học phí, trả thêm tiền.”
“Cụ thể phí ăn ở tính như thế nào?”
“Nếu ở , chỉ ăn bữa trưa, thì một tháng là hai lạng bạc, đảm bảo ba món rau một món canh, bữa nào cũng thịt!
Nếu ở học đường, ba bữa ăn một ngày, thì sẽ đắt hơn một chút, một tháng tổng cộng là sáu lạng bạc.”
Thẩm Dư hỏi thêm vài vấn đề khác, thời gian trôi qua khá nhanh, chỉ chừng nửa canh giờ, liền đến giờ tan học.
Đỗ phu tử đến phòng nghỉ, Đỗ phu nhân tiến lên đại khái kể tình hình, giới thiệu lẫn .
Sau khi lễ, Đỗ phu tử tiên gọi lão tam và tiểu tứ đến gần, hỏi vài vấn đề.
“Tử bất học, phi sở nghi. Hai tiểu tử các con hai câu là gì ?”
“Con , ấu bất học, lão hà vi.”
“Con , ấu bất học, lão hà vi.”
“Hương cửu linh, năng ôn tịch. Hai câu …”
Gà Mái Leo Núi
“Hiếu vu , sở đương chấp.”
Lời Đỗ phu tử dứt, hai hài tử đồng thanh đáp.
Tiếp đó, Đỗ phu tử hỏi thêm vài vấn đề.
Sau khi lão Tam và tiểu Tứ đáp lời xong.
Đỗ phu tử hài lòng gật đầu liên tục, “Không tệ, tệ! Trước đây ở nhà, ai dạy vỡ lòng cho các con?”
“Đây đều là tỷ tỷ dạy ạ!”
Được phu tử khen ngợi, tiểu Tứ dạn dĩ hơn hẳn, liền mở miệng đáp.
“Tỷ tỷ? Con là Thẩm cô nương đây ?”
Đỗ phu tử khó tin, song vẫn hỏi một câu.
“Phải ạ!”
Vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ phu tử mãi thu , một nha đầu mười hai mười ba tuổi, mà , ở Trường Hà trấn quả là hiếm .
Dù Trường Hà trấn của bọn họ phồn hoa phú túc, nhưng những nữ tử chữ vô cùng ít ỏi, thông thường chỉ nữ nhi của quan , nhà giàu mới cơ hội sách học chữ.
Mãi Đỗ phu nhân đẩy y hai cái mới sực tỉnh .
“Thẩm cô nương quả là học thức uyên thâm, dạy dỗ hai đứa nhỏ đến , ngay cả toán thuật cũng tính nhanh nhạy, thật hề đơn giản!”
Trong ánh mắt Đỗ phu tử ánh lên vài phần tán thưởng, phu tử nhiều năm như , những tiểu tử nhập học mà y từng khảo hạch, tới ngàn thì cũng năm sáu trăm, nhưng từng đứa trẻ nào giải toán đúng nhanh như !
“Phu tử quá khen , chỉ là dạy dỗ qua loa mấy mà thôi, khi song qua đời, từng đơn giản dạy qua chút ít võ vẽ. Trước đây gia cảnh bần hàn, thể đưa nhập học, nên những lúc rảnh rỗi chỉ bảo cho chúng đôi lời.”
Thẩm Dư khiêm tốn đáp vài lời.
Rất nhanh, Đỗ phu tử vui vẻ nhận lão Tam và tiểu Tứ, rằng hai đứa thể nhập học bất cứ lúc nào trong hai ngày tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-112.html.]
Một nhà từ Dục Anh học đường , khi từ biệt Cố đại phu, Thẩm Dư liền dẫn cả nhà dạo phố, chủ yếu là mua sắm đồ dùng nhập học cho ba .
Lần dạo phố , mấy hài tử mở mang tầm mắt, từ đầu phố đến cuối phố, miệng chẳng hề ngớt lời, đặc biệt là tiểu Tứ, cái bụng nhỏ căng tròn, mà xiên kẹo hồ lô trong tay vẫn cứ một miếng một miếng nhét miệng.
Thẩm Dư sợ y ăn hỏng bụng, liền tịch thu hết quà vặt trong tay y.
Ba hài tử còn , tuy cũng tò mò, nhưng như tiểu Tứ là một kẻ tham ăn, chúng no thì ăn nữa, cũng chẳng còn đeo bám trưởng tỷ mua đồ ăn.
Dọc đường , Thẩm Dư hề quên chuyện viên t.h.u.ố.c mà Cố đại phu , nàng quan sát mấy nhà, quả nhiên, mua t.h.u.ố.c viên, dù là ở y quán nào, cũng đều tấp nập vô cùng!
“Biểu ca, xe ngựa của chúng dừng ở đây một chút, xuống mua vài thứ.”
“Ừm!”
La Từ , nơi đúng là cửa y quán, cần cũng , nàng chắc chắn xem thử những viên t.h.u.ố.c từ xuất hiện .
Xe ngựa dừng định, Thẩm Dư nhảy xuống, thẳng y quán, lâu liền xách vài cái hộp .
“Đi thôi!”
Vừa lên xe ngựa, Thẩm Dư nóng lòng mở hộp , mở hết những lọ t.h.u.ố.c giống hệt nhà , đổ hết t.h.u.ố.c viên ngoài.
Mấy tiểu đậu đinh thấy , đều như đứa trẻ tò mò mà vây quanh.
“Ơ? Tỷ tỷ, tỷ mua t.h.u.ố.c viên mà nhà tự ?”
Lão Tam hiểu, t.h.u.ố.c viên nhà , tỷ tỷ còn bỏ tiền mua, đó chẳng là lãng phí tiền !
“Tỷ, viên t.h.u.ố.c trông giống hệt viên t.h.u.ố.c nhà đó, nhưng mà bằng viên nhà , đen thui , mùi hôi !”
Ban đầu, tiểu Tứ còn tưởng là món ngon gì đó, ngờ thấy một đống t.h.u.ố.c viên, tức khắc thấy chán, tay quạt quạt mũi, vẻ mặt thể khinh bỉ hơn.
Lão Nhị đương nhiên cũng hiểu trưởng tỷ là ý gì, đột nhiên, trong đầu y lóe lên những lời Cố đại phu với trưởng tỷ ở Đức Xuân Đường.
Lập tức hiểu đạo lý bên trong, liền nhẹ nhàng cầm một viên lên, cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, viên t.h.u.ố.c từ hình dáng bên ngoài mà xét, đúng là đại khái giống với viên t.h.u.ố.c nhà , nhưng về mùi vị và màu sắc khác biệt lớn.
Viên t.h.u.ố.c trưởng tỷ mang theo một mùi d.ư.ợ.c hương thoang thoảng, ánh bóng, còn viên trong tay y thì mùi nồng, sờ thô ráp, y khỏi nhíu mày.
“Tỷ, dám chắc chắn, d.ư.ợ.c hiệu của viên nhất định bằng viên của nhà !”
Lão Tam chậm rãi cũng hiểu , cầm một viên đặt mũi ngửi ngửi.
Dựa mấy kiến thức nhỏ về d.ư.ợ.c liệu mà trưởng tỷ thường ngày dạy cho y.
Y nhanh ngửi d.ư.ợ.c liệu bên trong, đều là những d.ư.ợ.c liệu thông thường như Sài Hồ, Nguyên Hồ mà thành, y bẻ một nửa nhỏ bỏ miệng, khi nếm thấy vị liền vội vàng nhổ .
“Dược liệu d.ư.ợ.c liệu , thấy nha, chế t.h.u.ố.c lòng quá xa, dùng hàng thứ phẩm để chế thành, d.ư.ợ.c hiệu chắc chắn !”
Thẩm Dư đương nhiên sớm nhận điều đó, lão Tam theo nàng học nhận d.ư.ợ.c liệu thời gian lâu, mà cũng thể phân biệt , xem chế t.h.u.ố.c là vì giúp bệnh nhân giải sầu trừ bệnh, mà là vì lợi nhuận.
“Tỷ, là chúng cho các bệnh nhân ở y quán , đừng mua loại t.h.u.ố.c viên nữa, ăn cho sức khỏe, còn thể đau bụng đó!”
Vừa , lão Tam liền vén rèm lên, chuẩn xuống xe để thực hiện kế hoạch khuyên nhủ của .
“Đừng !” Thẩm Dư liền kéo y trở trong xe ngựa.
“Lão Tam, con từng nghĩ, lời con sẽ bao nhiêu tin tưởng ?”
“Hả?”
Lão Tam gãi gãi đầu, lắc đầu , “Không ạ?”