Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:19:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa lúc chuyện phiếm , Thanh Phồn ăn sạch sẽ cơm canh trong chén, cầm sách lên là về ký túc xá.
Ngô Việt thấy thật sự , đành hẹn vài học tử cùng lớp cùng .
Ai bảo là một tên mập lùn, lắm thịt mỡ, trong bốn mùa, sợ nhất là mùa hè, nóng chết.
Không uống một chén thức uống đá, thì chẳng là với bao nhiêu nỗi nhớ nhung của .
Ngày hôm đó, từ lúc khai trương cho đến chiều, khách của Thanh Lương Nhất Hạ từng ngớt.
Đặc biệt là buổi trưa càng đông, thêm đó là các học tử của Hành Nam Thư viện, trong tiệm quả thực bận rộn xuể.
Tuy nhiên, Thẩm Dư cũng hiểu , mức tiêu thụ của các học tử Hành Nam Thư viện quả thực cao, thức uống đá trong tiệm loại bình dân, loại giá cao.
Đặt cùng để bọn họ chọn, mười thì đến chín chọn loại đắt tiền.
Hiện tại, vì thời gian sung túc, món đắt nhất mà Thẩm Dư , chính là đá bào trái cây.
Vì vụn đá, thêm đó là mấy loại trái cây trộn lẫn bên trong, khi ăn cảm giác ngon miệng hơn, cho nên giá cả đắt.
Tuy nhiên, đây cũng là lý do vì nàng chia thức uống đá thành ba, sáu, chín loại, chẳng là dựa theo trình độ tiêu thụ của khách hàng .
Những gia đình điều kiện , tự nhiên hứng thú nếm thử đồ mới sẽ cao hơn, sẵn lòng chi tiền.
Tuy nhiên, mở quán ăn, thể lúc nào cũng chỉ một nguồn khách hàng, mà hướng đến tất cả khách hàng, chăm sóc những điều kiện bình thường, nhắm đến những gia đình điều kiện .
Chẳng , bán ít lời nhiều và giá cao lợi nhuận lớn, khiến Thẩm Dư tiền trong ngăn kéo quầy hàng, ánh mắt lóe lên tinh quang.
La Từ từ hậu viện bước thấy cảnh , khóe môi cong lên, xem Tiểu Dư thích tiền bạc!
Sau , khi về biên quan, những của cải mà cất giấu, dùng sính lễ, nghĩ hẳn là !
Tuy nhiên, những ngày tháng nhàn hạ tự tại như , còn thể giữ bao nhiêu ngày.
Chỉ mong chiến sự biên quan tạm thời bùng phát, ở kinh thành tay hãm hại con bọn họ thể đến muộn một chút.
Nụ của Tiểu Dư, vẫn xem đủ !
“Tỷ!” Ở cửa truyền đến giọng non nớt của một đứa trẻ nhi tử, đó một bóng mà ai cũng quen thuộc bước .
“Nhị ca! Là nhị ca! Huynh đến ?” Mạn Mạn mấy ngày gặp nhị ca , kích động liền chạy đến mặt lão nhị, dang tay ôm.
Đương nhiên, lão nhị cũng lâu gặp tiểu của , trong lòng cũng nhớ nhung, liền ôm lấy tiểu .
Chỉ vì thời tiết quá nóng bức, hai nhanh liền tách .
“Đây , mau uống một chén giải nhiệt , nóng đến hỏng mất !”
Thẩm Dư từ hộp đựng thức ăn ở quầy bưng chén thức uống đá vốn định mang thư viện cho .
Không ngờ, lão nhị tự bước .
Nhìn chén chè đậu xanh thêm đá viên, lão nhị liền bưng lên ực mấy ngụm lớn là hết sạch.
Ai bảo nhịn từ sáng đến giờ mới ăn, sớm thèm đến chịu nổi, nhưng mặt học nghiệp, vẫn nhịn.
Gà Mái Leo Núi
Một chén trôi xuống bụng, vẫn còn thêm một chén nữa, nhưng thấy các học tử đến từ Hành Nam Thư viện từng đợt nối tiếp bước .
Lão nhị lau miệng, bưng chén dùng xong về phía hậu viện, rửa xong, liền giúp trưởng tỷ và dì La bận rộn việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-125.html.]
Tiểu phì tử Ngô Việt bước , thấy còn tưởng hoa mắt lầm. cái bóng dáng thoăn thoắt qua bàn ăn, đây chẳng tiểu đồng bạn của ư!
Hắn dụi mắt mấy bận, xác nhận lầm , Ngô Việt lúc mới tin, quả thật là Thẩm Thanh Phồn.
Khi món băng ẩm gọi lão nhị bưng lên bàn, Ngô Việt còn giữ bình tĩnh, một tay kéo chặt lấy y.
“Khách quan, ngươi …”
Lão nhị thấy tay áo giữ chặt, ngẩng đầu định hỏi, còn dứt câu, khuôn mặt quen thuộc , đôi môi nhỏ hờn dỗi cứ mấp máy.
“Ấy, Thẩm Thanh Phồn, ngươi thật gì cả, giữa trưa hẹn ngươi, ngươi đến, giờ lén lút lưng mà tới, còn hỏa kế cho tiệm băng ẩm của khác, ngươi đang giở trò gì ?”
“Đây là tiệm băng ẩm nhà mở, lúc nào đến thì đến, gì ? Không nữa, ngươi cứ từ từ uống , giúp việc !”
Nói đoạn, đợi Ngô Việt lấy tinh thần từ sự kinh ngạc, bóng dáng lão nhị thoăn thoắt hòa đám đông.
Dĩ nhiên, khi lão nhị ngoài, y bộ viện phục, bởi , ngoài các học tử cùng lớp, những học tử khác bận rộn thưởng thức băng ẩm, căn bản chú ý đến y.
Cứ thế, đến xế chiều, khi chậu băng cuối cùng chế tạo trong ngày bán hết, Thẩm Dư cũng kết thúc một ngày kinh doanh.
lúc định đóng cửa nghỉ bán, nàng thấy tiểu phì tử bàn, mặc viện phục của Hành Nam Thư Viện, còn tưởng đến muộn nên ăn, liền tiến tới chào hỏi.
“Tiểu , băng ẩm hôm nay bán hết , đợi ngày mai ngươi hãy nhé! Chúng giờ cũng tạm ngừng kinh doanh !”
“Hê hê!” Ngô Việt toe toét, lộ hàm răng trắng bóng. Đôi mắt vốn lớn lắm, qua nụ của , cong thành hai đường chỉ.
“Tỷ tỷ, băng ẩm uống , hương vị tuyệt. Trước tiên tự giới thiệu, là Ngô Việt, đồng học của Thanh Phồn. Không y cùng về học viện , đợi y cùng .”
“Ồ, thì là đồng học của Thanh Phồn , ngại quá, y đang rửa bát ở hậu viện, ngươi đợi lát nhé, sẽ lập tức gọi y !”
Nói đoạn, Thẩm Dư định gọi .
“Không cần cần, tỷ tỷ, nếu tỷ phiền, đợi ở đây là .”
“Vậy lỡ dở thời gian học tập của ngươi ?”
“Không !” Ngô Việt vội vàng xua tay, chính là tự về thư viện , ai bảo nơi đây mát mẻ nhất chứ.
Đợi Thẩm Thanh Phồn thì còn thể hóng mát!
Thẩm Dư thấy tiểu phì tử khá đáng yêu, xem lão nhị ở học viện kết giao bằng hữu tri kỷ, nàng tỷ tỷ cũng an tâm ít.
Bớt nỗi lo về việc học hành, cũng như việc giao tiếp bằng hữu của y.
“Ngô Việt, nếu thích băng ẩm Thanh Lương Nhất Hạ, hoan nghênh ngươi thường xuyên cùng Thanh Phồn đến thưởng thức!”
Đôi mắt nhỏ của Ngô Việt sáng lấp lánh, đến tít cả mắt, “Ưm! Đa tạ tỷ tỷ!”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi chứ, nhà tiểu Ngô công tử mập mạp như .”
Dĩ nhiên, ngoài tiểu tứ háu ăn , lão nhị thầm bổ sung một câu trong lòng.
Vừa từ hậu viện bước , y thấy Ngô Việt đang toe toét , chuyện vui vẻ với tỷ tỷ nhà , nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, cứ một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ của !
“Ấy, Thanh Phồn, ngươi đừng keo kiệt chứ, tỷ tỷ của ngươi cũng chính là tỷ tỷ của , hơn nữa, tỷ tỷ còn , thể thường xuyên cùng ngươi đến ăn băng ẩm đó!”
Trên khuôn mặt tròn xoe của Ngô Việt tràn ngập vẻ hạnh phúc, xem thể thi đậu Hành Nam Thư Viện, quả thực là ân huệ của lão thiên gia!