Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:14:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đập bát
Tiểu Tứ , nàng thật sự bóp c.h.ế.t luôn cho !
Thật bó tay!
Là của nàng, sự tinh tế trong giao tiếp kém đến đáng sợ như chứ!
“Tỷ, tỷ trừng mắt gì, chẳng tỷ ‘phụ ái như sơn’ (tình cha như núi) ! Đệ thấy A Từ ca ca cao lớn, lập tức nghĩ đến từ , cảm thấy còn hình tượng nữa chứ…”
Gà Mái Leo Núi
Cái đồ ăn !
Thẩm Dư sợ đến mức ném bát đũa xuống, vội vàng bịt miệng Tiểu Tứ , ngượng ngùng La dì, bất đắc dĩ với La Từ.
“Xin nha! A Từ biểu ca, Tiểu Tứ của từng học, tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện, là bậy bạ, mong đừng chấp nhặt với nó!”
Sắc mặt La Từ mới dịu một chút, đây là gia đình kiểu gì , cha c.h.ế.t sớm, thôn cô nhỏ chủ nhà, còn một cái sân nhỏ độc đáo, dắt díu mấy tiểu gia hỏa sống qua ngày.
Chẳng trách từng đứa một đầu óc minh mẫn, thôi , lười chấp nhặt.
Hắn nào già đến thế!
“Ưm… tỷ… ưm ưm…”
Miệng Tiểu Tứ bịt , chỉ đành phát tiếng ưm ưm để kháng nghị.
“Ăn cơm còn ngậm miệng, nếu còn lung tung, thì đừng ăn cơm nữa!”
Thẩm Dư khẽ ghé sát tai thấp giọng đe dọa.
Vừa cho ăn cơm, tiểu gia hỏa vội vàng im bặt, oán giận tủi Thẩm Dư.
“Ăn cơm cho ngon, rõ ?” Thẩm Dư nỡ, vẫn buông tay .
“Vâng !”
Tiểu Tứ gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn xúc cơm ăn, khi mấy đũa thịt gà bụng, tiểu gia hỏa liền tiến trạng thái "thùng cơm nhỏ", cặm cụi ăn uống.
“Tỷ tỷ, tỷ giúp Man Man múc một bát canh ?”
Bàn tay bé xinh của Man Man khẽ kéo nhẹ vạt áo của Thẩm Dư.
Yêu cầu của tiểu đáng yêu tự nhiên thể giúp, Thẩm Dư nhanh nhẹn múc một bát canh gà, đặt mặt nàng.
Xoa xoa búi tóc nhỏ của nàng, “Cẩn thận nóng, uống chậm một chút!”
Thoáng chốc, bát canh gà bàn tay mập ú di chuyển đến mặt La Từ, “A Từ ca ca, bệnh , canh gà tỷ tỷ hầm ngon lắm đó, mau uống nha, mới mau khỏe !”
Lần , bàn ăn náo nhiệt !
Tiểu nhân trong lòng Thẩm Dư nước mắt lưng tròng, hừ! Cái đồ ăn cây táo rào cây sung , nàng còn từng uống đấy!
Rốt cuộc ai mới là tỷ tỷ ruột đây!
Ôi chao!
Người thì ghê gớm lắm , trách nàng xí , xứng uống bát canh gà của tiểu nha đầu , hức hức hức!
La Từ bát canh gà mặt, chút ngẩn .
“A Từ ca ca, vết thương đau ? Man Man thổi cho nha!”
Nói , nàng liền vén tay áo hữu của La Từ lên, nào ngờ cánh tay của băng một lớp gạc dày!
“Không cần, cần!”
La Từ vội vàng rụt tay .
Chỉ thấy tiểu nha đầu đáng thương chằm chằm , đó cũng chợt hiểu , lẽ hành động của khiến tiểu nha đầu hiểu lầm.
“Ấy, , sớm còn đau nữa , mau dùng bữa ! Canh sẽ uống.”
Khi La Từ xong câu , cứng nhắc uống một ngụm canh gà.
Hắn từ nhỏ trong nhà chỉ một là con, những cùng tuổi đều sợ hãi phận của , cho dù đến gần, đó cũng là vì mục đích.
Từ nhỏ vô cùng chán ghét điều đó, mười tuổi, theo Thất thúc lớn lên trong quân doanh, nam chinh bắc chiến, bên cạnh đều là những bậc nam tử hán đại trượng phu, nào dịp tiếp xúc gần gũi với trẻ nhỏ thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-72.html.]
Khiến cho đối xử với trẻ nhỏ .
“Mạn Mạn, con đừng để ý , chúng cứ dùng bữa , lát nữa dì La sẽ thắt cho con một b.í.m tóc thật xinh!”
Dì La đương nhiên sự tự nhiên của nhi tử , tiểu nha đầu đang cần dỗ dành, nàng với tư cách một , đành mặt việc đó.
“Bím tóc nhỏ? Bím tóc dì thắt cho Mạn Mạn, bằng của dì ?”
Tiểu nha đầu nghiêng nghiêng đầu nhỏ hỏi.
“Đẹp hơn cả của dì nữa, lát nữa con sẽ .”
Dì La kéo Mạn Mạn về bên cạnh , bưng bát nhỏ của Mạn Mạn lên định đút cơm cho nàng.
Nào ngờ tiểu nha đầu xua tay từ chối, “Không cần đút , Mạn Mạn thể tự ăn , tỷ tỷ , Mạn Mạn là em bé lớn , thể như em bé nhỏ mà cần đút cơm, việc của thì tự nha!”
Mạn Mạn vươn tay bưng bát của lên, ăn từng miếng lớn, hai bên má phúng phính vì thức ăn, trông như một chú sóc nhỏ, khiến trái tim dì La tan chảy.
Ai! Nếu ngày đó đứa bé mất, lẽ cũng là một tiểu thư khuê các đáng yêu, chắc chắn sẽ giống Mạn Mạn.
Nghĩ đến đứa con kịp đời, lòng dì La đau xót khôn nguôi, đều tại …
“Dì ơi, đừng Mạn Mạn nữa, mau ăn cơm nha, ăn no mới sức thắt búi tóc cho Mạn Mạn đó!”
Tiểu nha đầu nũng nịu thúc giục, đ.á.n.h thức dì La khỏi những hồi ức xưa cũ, nàng cũng quên sự khó chịu khi La Từ từ chối ban nãy, một lòng mong chờ mau chóng ăn xong bữa để thắt b.í.m tóc.
Bữa cơm , ngoại trừ tiểu tứ và Mạn Mạn gây một vài tình huống nhỏ, thực vẫn coi là hòa thuận.
Dù đối với mẫu tử La Từ mà , liên tục mấy tháng trời ăn những món ăn ngon miệng đến .
Cộng thêm tài nấu nướng của Thẩm Dư , tổng cộng năm món ăn đều ăn sạch bách, ngay cả một nữ nhân yếu ớt như dì La cũng ăn hết hai bát cơm lớn.
Huống hồ La Từ, bề ngoài trông như một kẻ bệnh tật yếu ớt, Thẩm Dư còn nghĩ cùng lắm chỉ ăn một bát, ngờ mới là vị vương giả của những bữa ăn.
Thôi , là nàng nhầm !
Có điều, món ăn do mà khác ăn hết, điều đó cho thấy đây cũng là một sự khẳng định, một sự khẳng định dành cho tài nấu nướng xuất sắc của nàng!
Sau bữa ăn, Mạn Mạn cứ mãi mong thắt b.í.m tóc, quấn quýt lưng dì La rời, Thẩm Dư thực sự thể chịu nổi nữa, liền bảo các nàng ngoài.
“Dư nha đầu, vẫn nên giúp dọn dẹp xong xuôi, hẵng chải tóc cho tiểu Mạn Mạn cũng muộn.”
“Không cần , dì mau ngoài , ở đây còn chúng ?”
Dì La liếc nhi tử , thực sự lo lắng liệu vỡ bát ?
“Nương, cứ yên tâm!”
La Từ ngắn gọn súc tích, tự nhiên hiểu nỗi lo của mẫu .
Dì La lúc mới dẫn Mạn Mạn ngoài.
Ngay từ khi ăn xong, Thẩm Dư gọi lão nhị và ba tiểu tử ngoài dạo để tiêu cơm, giờ đây trong bếp chỉ còn hai nàng và La Từ chằm chằm.
“Ấy, rửa bát chắc ngươi chứ, nếu thì cũng đừng miễn cưỡng, kẻo vỡ tốn tiền mua đấy!”
La Từ đáp lời, cô thôn nữ thật lắm lời, chẳng chỉ là rửa bát thôi , gì khó , xắn tay áo lên là bắt đầu ngay.
“Choang! Choang! Choang!”
Chỉ thấy từng tiếng vỡ vụn của đồ sứ truyền đến, Thẩm Dư đầu , mi tâm giật giật thôi!
“Đại ca, ngươi rửa bát, mà là đến để đập bát đấy !”
“Bát sẽ đền cho !”
Vành tai La Từ đỏ bừng, cũng ngờ, rửa bát phiền phức đến thế, trơn tuột khó cầm, còn khó hơn cả cầm trường thương đao kiếm, thật khó nhằn!
“Đền? Lấy gì mà đền?”
La Từ: ……
Cô thôn nữ quả là nghèo đến phát điên !
Chỉ mấy cái bát thôi mà, nàng còn thật!
“Làm việc mà đền, chắc là chứ!”