Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:18:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bản y theo Ảnh Thành tới Đức Xuân Đường thăm Tống Cảnh Hi.

Thế sự biến hóa vô thường, hai thúc cháu lâu gặp, trò chuyện say sưa, nhất thời đều quên mất việc đến học viện đón .

Mãi tới khi Ngô Hàn trở về bẩm báo, y mới lỡ mất quá nhiều thời gian.

Tuy rằng sự việc xảy đột ngột, nhưng y hứa sẽ cùng thi đó, lời thốt , quả thật là của y.

Chỉ là tiểu nha đầu hiểu lầm rằng y chơi biếng nhác.

Khi tiểu thúc nhắc tới phận của tiểu nha đầu tương xứng với y, trong lòng y mới thực sự nhận , động lòng với cô gái bên cạnh.

Y từ lúc nào, tiểu nha đầu bước tận đáy lòng y, mặc dù y thể rõ rốt cuộc thích nàng ở điểm nào.

Thế nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kiên nghị, tự tin của nàng xuất hiện mắt y.

Tựa như một tia nắng ấm áp chiếu rọi tháng chạp lạnh giá, khiến góc lạnh lẽo nhất trong trái tim y trở nên mềm mại và ấm áp.

Bất kể tương lai thế nào, nghĩ tới việc thể cùng nàng bước tiếp, con đường phía chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vời, nàng bầu bạn, y sẽ còn cô độc một .

“Hừ! Ai lời là thật giả?”

Thẩm Dư đôi mắt của y giống dối, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, chỉ là miệng vẫn chịu nhường nhịn.

“Thật mà, đó nàng còn từng gặp, ngay tại Đức Xuân Đường!”

Lạc Từ thấy nàng thật sự tức giận, cũng chẳng màng tới phận lộ sớm, đành giải thích thêm.

“Ồ? Là ai?”

“Nàng hẳn còn nhớ nam tử thương vì trúng tên mà nàng cứu mấy hôm ở Đức Xuân Đường, y là bằng hữu của , hôm nay vô tình gặp thị vệ của y…”

Vừa nhắc tới, trong đầu Thẩm Dư liền hiện lên hình ảnh ba gã đại hán tướng mạo hung tợn, cùng với nam tử mày kiếm mắt .

“Ừm! Hôm nay tạm thời so đo với nữa, nhưng như , tùy tiện bỏ rơi trẻ con là vô đạo đức, vạn nhất xảy chuyện gì thì !”

Thẩm Dư quyết định so đo với y nữa.

“Ừm! Sẽ !”

Thẩm Dư y trả lời nghiêm túc như , chút quen.

Nam nhân hôm nay thế, giọng điệu thái độ đều như , ngay cả khuôn mặt vốn lạnh băng cũng trở nên dịu hòa, thật là kỳ lạ!

Tuy nhiên, nghĩ đến việc y lẽ vì con ngựa mà tâm trạng .

Thấy trời cũng còn sớm, thôi nghĩ nữa, vẫn là mau về nhà !

“Ngồi vững , chúng thôi!”

Vừa , Thẩm Dư liền vung roi thúc ngựa.

Chỉ là roi còn chạm tới lưng ngựa, Lạc Từ một tay nắm lấy một đầu roi.

“Đừng đánh, nó lời, cứ để !”

Nói xong, y nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ngựa, “Đi thôi! Tốc Vân.”

Tốc Vân ngoan ngoãn bước .

“Tốc Vân?”

Lão nhị thò cái đầu nhỏ , “A Từ ca, Tốc Vân là tên của con ngựa ?”

“Ừm! Nó từ khi sinh năm năm , vẫn luôn theo .”

Thẩm Dư suy tư liếc y một cái, thảo nào, khi y thấy con ngựa ở điếm ngựa, vẻ mặt xúc động đến .

Tốc Vân là ngựa bình thường, thể sở hữu một con ngựa như , chắc chắn tầm thường.

Tuy nhiên y , nàng cũng hỏi, dù thể việc ở nhà nàng ngày nào ngày .

Biết , một ngày nào đó khôi phục phận cao quý, cuốn gói rời , nàng sẽ còn lao động miễn phí để sai bảo nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-99.html.]

, tranh thủ lúc , vật tận kỳ dụng, nhân tận kỳ tài!

Bởi vì tốc độ của xe ngựa xe trâu thể sánh bằng, thêm đó Tốc Vân là một con ngựa , quãng đường một canh giờ, nó chỉ mất đến nửa canh giờ chạy tới.

Khi xe ngựa từ xa chầm chậm tiến về phía sân nhà Thẩm Dư, lão tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đang chơi đùa vui vẻ nền đá cùng Lưu Tiểu Quý và mấy đứa trẻ trong làng, liền con ngựa cao lớn mắt thu hút.

Trò chơi nhà vốn vẫn còn thú vị, giờ phút đối với đám trẻ con bọn chúng mà , đều bằng nửa phần con ngựa mắt.

“Tam ca, tiểu tứ ca, đây là cái gì ?”

Mạn Mạn nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, từng thấy con vật kỳ lạ như , giống chú heo béo, cũng giống con trâu của Lý đại bá, càng giống dã thú mà tỷ tỷ đ.á.n.h từ núi về.

Tóm , nàng từng thấy là .

“Ta !”

“Ta cũng !”

Lão tam và tiểu tứ lục lọi trong ký ức của lâu, cũng hề thấy thứ .

“Ta , ! Đây là ngựa!”

Lưu Tiểu Quý ở một bên kinh ngạc thốt lên, bao nhiêu tự hào.

“Ngựa ư? Tiểu Quý, ngươi chắc chắn đây là ngựa ?”

Trong đó, một đứa trẻ tên Ngưu Đại Bảo nghi ngờ hỏi, đúng chứ, bọn chúng tuổi tác xấp xỉ , đều lớn lên cùng một làng.

Theo lý mà , con vật mà Lưu Tiểu Quý , bọn chúng thể nào , đến nỗi chút nghi ngờ liệu Tiểu Quý bừa .

“Thật sự là ngựa, cha thường đưa chợ ở trấn, thấy cưỡi ngựa lớn, còn trong xe ngựa, cha , chỉ giàu trong thành mới cưỡi ngựa xe ngựa, những nhà quê như chúng khổ cả đời cũng mua nổi xe trâu.”

Nói đến đoạn , ánh mắt Lưu Tiểu Quý chút thất vọng.

Xem đời xe ngựa , bởi vì nhà bọn chúng ngay cả xe trâu cũng mua nổi, gì đến xe ngựa.

“Ồ! Ra là ! Tiểu Quý, chúng thật sự hâm mộ ngươi, thể cùng cha chợ ở trấn!”

“Không gì, chỉ là vì nhà chỉ một là con, cha yên tâm để ở nhà một , cho nên mới miễn cưỡng đưa thôi!”

Nhìn đám bạn nhỏ ném ánh mắt hâm mộ về phía , Lưu Tiểu Quý thấy chút ngượng ngùng.

Bởi vì đám trẻ , nhà nhiều Huynh Tỷ , là nhà quê, điều kiện tự nhiên , chợ đều do lớn , trẻ con ở nhà.

Khiến cho chúng lớn đến bảy tám tuổi, đều trong thành trông như thế nào.

Nhất thời, một đám trẻ con đều vây quanh Lưu Tiểu Quý hỏi trong thành trông , bán món gì ngon, đồ gì ho…

Bên đang trò chuyện rôm rả, cửa sân, xe ngựa dừng .

Gà Mái Leo Núi

Ngay đó, ba Thẩm Dư từ xe ngựa bước xuống, một tiếng kinh hô vang lên, “Mau , là Dư tỷ tỷ và Thanh Phồn ca bọn họ kìa!”

Ba chị em Mạn Mạn , quả nhiên là chị về, nhún nhảy đôi chân ngắn cũn, chạy kêu, “Tỷ tỷ, nhị ca!”

“A Từ ca ca! Tỷ tỷ!”

Khi ba nhóc con chạy về phía bọn họ, Thẩm Dư dang rộng hai tay, chờ đợi ôm ba bảo bối lòng.

Một cảnh tượng ngượng ngùng xuất hiện, ba nhóc con hớn hở cạnh chân ngựa, phấn khích xoa xoa đôi tay nhỏ.

“Tỷ, con ngựa lớn ?”

“Mua đó!”

Thẩm Dư ngượng nghịu buông hai cánh tay xuống, , là nàng tự đa tình .

Ai!

Cuối cùng cũng là đặt niềm tin sai chỗ !

Nức nở!

“Oa! Nhà chúng ngựa lớn kìa! Vậy chúng thể tùy tiện sờ sờ ngựa lớn !”

 

Loading...