Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc  , “Nương, vì   ạ?”
“Chuyện …” Thư Vân vô cùng khổ não, nàng nên tìm lý do chính đáng nào để thuyết phục chúng đây.
“Các con thử nghĩ xem, nếu  chuyện thần tiên, chẳng  sẽ nhắc đến chuyện nương  c.h.ế.t một  , cha các con chắc chắn sẽ  đau lòng,  vốn  ở bên ngoài lo lắng cho chúng   lâu ,  sợ  nhất thời  chịu nổi mà tức giận công tâm, nên tạm thời bây giờ  , đợi   nương tự   cho  ,  ?”
Thư Vân  xong, lén lút  vẻ mặt của chúng.
Diệp Trường An còn   gì đó,   Diệp Trường Lạc kéo sang một bên,  lưng về phía Thư Vân thì thầm một hồi.
“Ca, nương  đúng đó, cha mới về   nhiều chuyện, nếu kể hết một lúc, cha chắc chắn  chịu nổi .”
“Còn nữa…”
Diệp Trường Lạc ghé sát tai Diệp Trường An  nhỏ thêm hai câu, giọng quá nhỏ nên Thư Vân   rõ, chỉ thấy hai đứa trẻ tủm tỉm .
Chúng  , “Nương, chúng con  , tạm thời sẽ   cho cha , cứ để nương    với cha  ạ.”
Thư Vân vẫn còn mơ hồ, nhưng chúng  đồng ý là  , cũng  quản nhiều như  nữa.
Thư Vân nào  Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc  tự động thành lập một đội mai mối nhỏ.
Chúng cảm thấy Diệp Trì   đối với Thư Vân  lạnh nhạt, là  thích nàng, nhưng chúng chỉ nhận Thư Vân  nương, nên bây giờ chúng  tác hợp hai .
Nếu Thư Vân  chúng nghĩ , chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất, nàng  ngờ hai đứa trẻ  tinh ranh đến mức .
Thật  trẻ con là những  cảm nhận rõ nhất những cảm xúc vi tế trong gia đình và giữa cha nương, chỉ là chúng bình thường    mà thôi.
Tranh thủ năm ngày , Thư Vân mỗi ngày đều chuyển một ít đồ từ  gian  ngoài, những chiếc gùi và đòn gánh của họ dần trở nên nặng hơn.
Năm ngày , Thi Đại Hải và Diệp Trang đón Diệp Trì ở chân núi.
Diệp Trì xuống đến hầm thấy đông  như  còn ngẩn ngơ, nhưng  nhanh  đó Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc  thu hút sự chú ý của .
Hắn  cách năm bước, cẩn thận quan sát hai đứa trẻ.
Chúng  chỉ  gầy gò ốm yếu, quần áo mỏng manh như  tưởng, ngược , chúng cũng như Thư Vân, mặt mày hồng hào, má phúng phính tròn trịa, thậm chí còn mập mạp hơn những đứa trẻ khác ở đây.
Hai đứa trẻ cũng  lớn hơn, trông tràn đầy sức sống,   còn mặc áo bông dày dặn,  chân cũng là đôi giày mới   từng thấy.
Lúc , trong lòng Diệp Trì mừng rỡ khôn xiết,  cũng đưa ánh mắt  ơn về phía Thư Vân, nàng  nuôi dạy lũ trẻ  .
Thư Vân vỗ vỗ hai đứa trẻ đang  ngây , “Trường An, Trường Lạc, cha các con về , mau qua ôm cha .”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc từ lúc Diệp Trì leo thang dây xuống   rời mắt khỏi , chỉ là cha và trong tưởng tượng  chút khác biệt.
Cha gầy , tiều tụy hơn, sắc mặt cũng tái nhợt,    trải qua những ngày tháng như thế nào ở bên ngoài. Chúng càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt  chực trào .
“Trường An, Trường Lạc.” Diệp Trì dang rộng hai tay.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc  kìm  nữa, lao tới ôm chầm lấy , “Oa” một tiếng  bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-tich-tru-me-ke-lam-chu-kho-tich-tru-chong-nan-doi/chuong-128.html.]
Những  xung quanh thấy cảnh tượng , ai nấy đều xúc động mà lau nước mắt.
Diệp Tiểu Hoa càng  lay động,  nức nở như mưa, từng giọt nước mắt lăn dài.
Giá mà cha Nương nàng cũng  như .
Thư Vân tưởng nàng  cảm động, liền ôm nàng  lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc   lâu mới ngừng, nức nở lau sạch nước mắt, kéo Diệp Trì sang một bên  xuống.
Mặc dù     nhiều câu hỏi, nhưng cũng  điều mà tránh , để   gian riêng cho gia đình họ.
“Cha, con nhớ cha lắm.” Hai     mặt , nắm lấy tay .
“Cha cũng nhớ các con.” Diệp Trì dịu dàng xoa đầu chúng, “Các con   đến đây , bà nội các con ?”
Diệp Trì  quanh một vòng, thấy Tộc trưởng Diệp và Diệp Thủ Lương quen thuộc, cùng với Diệp Trang, và mấy gia đình Trương Xuyên Trụ lạ mặt, nhưng ngoài Diệp Tiểu Hoa , nhà họ Diệp  còn ai khác.
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc  , nụ   hai khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến mất,   đó là sự phẫn hận.
Tiếp theo, hai   cùng  kể  từng chuyện  xảy   khi Diệp Trì rời , bao gồm cả việc Cát lão thái suýt chút nữa  bán Diệp Trường Lạc,  đó ép chúng phân gia, còn tìm   phá hoại trinh tiết của Thư Vân, v.v., tất cả đều kể cho Diệp Trì .
Diệp Trì  xong, giận tím mặt  dậy, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn  Cát thị     lành gì, nhưng  ngờ  độc ác đến mức , còn Lý thị và Diệp Điền, nhân lúc    nhà mà  những chuyện đê tiện vô sỉ với ba Nương con Thư Vân.
“Bây giờ bọn họ đang ở ?”
Diệp Trường An và Diệp Trường Lạc đồng loạt  về phía Diệp Tiểu Hoa.
Diệp Tiểu Hoa ngượng ngùng bước tới, “Nhị thúc, cha Nương và   của con   phản quân bắt ,  rõ tung tích  ạ.”
Nghe câu , sắc mặt Diệp Trì mới  giãn , bọn họ rơi  tay phản quân chắc chắn   kết cục   gì, thậm chí còn mất mạng, chỉ tiếc là   thể tự tay khiến bọn họ  trả giá.
Diệp Tiểu Hoa c.ắ.n môi, “Nhị thúc, nếu   giận thì cứ trút lên đầu con .”
Diệp Trì thu  cơn giận, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Tiểu Hoa, con là con, bọn họ là bọn họ, nhị thúc   loại  hồ đồ trút giận lên  khác, ai gây nghiệp thì  đó  gánh.”
Hắn cũng  Diệp Tiểu Hoa lớn lên, nàng  tính nết thế nào, Diệp Trì trong lòng đều rõ, “Tiểu Hoa, nhị thúc  con là đứa trẻ ngoan, từ nay về  cứ  theo nhị thúc,  bạn với Trường An và Trường Lạc.”
Diệp Tiểu Hoa lúc  mới trút  gánh nặng trong lòng, nở một nụ  nhạt, gật đầu.
Nàng sợ nhị thúc  chấp nhận , nếu rời xa nhị thúc nhị thẩm, nàng thật     sống thế nào.
Tộc trưởng Diệp thấy bên họ   chuyện gần xong, liền bước tới.
“Diệp Trì hậu sinh, con từ bên ngoài trở về,   tình hình các nơi bên ngoài thế nào ?”
Ánh mắt Diệp Trì lập tức trở nên nghiêm túc, đáp: “Rất  .”