26. , mê hoặc
Sau khi Tống Tử Dao gửi điện tín xong, cô tạm thời gác chuyện tiền phiếu.
Cô bắt đầu nghiên cứu chuyện đại đội chọn văn thư mà Đàm Kim Hạ .
Ý của Đàm Kim Hạ cô hiểu rõ, chẳng qua là tìm kế toán Đào tặng quà, sắp xếp chức vụ cho cô.
Có thể xuống đồng, đương nhiên là .
Tống Tử Dao ban đầu cũng định như , ngay cả quà tặng gì cũng chuẩn xong.
cô nghĩ nghĩ , từ bỏ ý định cạnh tranh công bằng.
Không là phẩm đức cô cao thượng đến mức nào, mà là cô nghĩ, gian, cho dù ngày nào cũng câu cá đồng cũng lo thiếu ăn thiếu mặc. Hầu hết các thanh niên tri thức cũ đến nay đều giúp đỡ cô nhiều, cô dùng thủ đoạn gian lận để tước đoạt cơ hội khó khăn lắm mới của họ.
Hơn nữa theo kế hoạch ban đầu của cô, chậm nhất là đến đầu năm , cô thể cần xuống đồng nữa.
Cho nên, chuyện cứ để thuận theo tự nhiên .
Đại đội sắp xếp cho ai thì là đó.
Lúc , văn phòng đại đội quả thật đang thảo luận về nhân sự cho chức vụ văn thư.
Bí thư, đại đội trưởng, kế toán, coi là ban lãnh đạo của đại đội, hầu hết các công việc của đại đội, ba gặp mặt là thể quyết định.
Bí thư già cũng họ Đàm, tên là Đàm Hữu Bình, là một cựu chiến binh tham gia kháng chiến, xét về uy tín và địa vị, ông là cao nhất trong ba .
Kế toán Đào là đại diện cho họ ngoại, lời cũng trọng lượng nhỏ.
Chỉ Đàm Kim Thủy là đại đội trưởng, nhiều việc nhất, nhưng thực tế quyền lên tiếng khi tham gia quyết định.
Thực sắp xếp văn thư, ứng cử viên hết cân nhắc là trong đội.
Đại đội Thắng Lợi cũng học sinh cấp hai, trình độ văn hóa kém bao nhiêu so với thanh niên tri thức đến từ thành phố.
Ví dụ như Đàm Kim Hạ mà Đàm Hữu Bình đề nghị, là một trong đó.
Kế toán Đào liếc bí thư già, : “Cụ quyết ?”
Đàm Hữu Bình gõ gõ tẩu thuốc, trầm giọng: “Đây là bàn bạc với các .”
Kế toán Đào , trong lòng hiểu rõ.
Nói là bàn bạc, nhưng giọng điệu cho phép phản bác.
Đàm Hữu Bình và thợ mộc Đàm Hữu Lương là em ruột, Đàm Kim Hạ tự nhiên là cháu ruột của Đàm Hữu Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-26-1.html.]
Đàm Hữu Bình con cái, đây còn tin đồn nhận nuôi Đàm Kim Hạ, dù nhận nuôi, nhưng đều thể thấy, Đàm Hữu Bình trông cậy đứa cháu nuôi lúc già và lo hậu sự.
Nghĩ như , Đàm Hữu Bình, vốn luôn cương trực a dua, công khai cửa cho cháu trai , cũng là điều dễ hiểu.
Kế toán Đào vốn định sắp xếp cho một thanh niên tri thức tặng quà cho , nhưng vì Đàm Hữu Bình quyết định, ông cũng định thêm gì nữa.
Dù , chuyện con gái ông nhân viên bán hàng của hợp tác xã mua bán, còn nợ Đàm Hữu Bình một ân tình.
Vừa trả nợ.
Còn về món quà của thanh niên tri thức , tuy tiếc, nhưng đành trả .
Mọi việc định, lòng Đàm Hữu Bình mới an tâm.
ai ngờ, khi ông thông báo cho Đàm Kim Hạ, Đàm Kim Hạ .
Đàm Hữu Bình nhíu mày hỏi: “Cấp ba học, văn thư cũng , mày gì?”
Đàm Kim Hạ giơ cao chiếc rìu trong tay, lưỡi d.a.o trắng sắc bén hạ xuống, củi rắc rắc một tiếng thành hai nửa.
Anh ngẩng đầu : “Việc của văn thư quá tỉ mỉ, .”
Đàm Hữu Bình đồng tình : “Có gì mà ? Tao quản nhiều, ngày mai mày cho tao!”
Đàm Kim Hạ dừng động tác bổ củi, siết chặt chiếc rìu trong tay, nhỏ: “ văn thư, chẳng là lãng phí sức lực của , bằng... bằng nhường cho khác.”
Đàm Hữu Bình vui: “Lại nhường cho khác! Lần mày nhường cho ai? Nói tao xem.”
Đàm Kim Hạ đầu , mắt khẽ rũ xuống, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng: “Cô Tống tri thức mới đến đó, là xuống đồng .”
Đàm Hữu Bình ngẩn một lúc lâu, mới hỏi: “Cô gái?”
Đàm Kim Hạ khẽ ho một tiếng, “Ừm.”
Trừng mắt Đàm Kim Hạ một lúc lâu, Đàm Hữu Bình mới mắng: “Thằng nhóc con, mày sẽ giống thằng nhóc nhà Kim Thủy, cô gái tri thức mê hoặc chứ?”
Đàm Kim Hạ nhíu mày, cộc lốc : “Không .”
“Tao c.h.ử.i cả mày! Bảo !” Đàm Hữu Bình đá mạnh Đàm Kim Hạ một cái: “Mấy cô gái khác thì dễ , cô gái tri thức đó là dễ trêu chọc ? Cô với cùng một hạng!”
Đàm Kim Hạ cố gắng nén sự phiền phức rõ nguyên nhân trong lòng: “Dù việc văn thư cũng , ông sắp xếp cho cô , thì cứ tùy ý sắp xếp cho khác .”
“Mày!” Đàm Hữu Bình nghẹn nên lời.
Đàm Kim Hạ bổ củi xong, đặt rìu xuống, cầm chiếc áo thấm mồ hôi vứt một bên mặc , sải bước dài chuẩn rời khỏi nhà Đàm Vĩnh Bình.
khi đến cổng sân, , Đàm Hữu Bình : “ , mê hoặc , nhưng vẫn nhớ rõ phận của . Chừng mực, hiểu.”
Nghe thấy lời , vẻ mặt Đàm Hữu Bình mới giãn một chút, thở dài: “Biết , đừng .”