Vương Quế Anh là ở trấn, bố là thợ rèn, điều kiện gia đình tầm tầm, nhưng cô là con gái độc nhất. Cũng chính vì , nhà họ Vương liền nghĩ đến việc tuyển rể cho Vương Quế Anh, nhưng đàn ông đồng ý ở rể ít nhiều đều vấn đề, nhà họ Vương kén chọn mãi ưng ý, Vương Quế Anh quá lứa thành gái già.
Cuối cùng, nhà họ Vương rốt cuộc vẫn dẹp bỏ ý định tuyển rể, gả con gái cho Đàm Kim Sơn, điều kiện tổng thể phù hợp nhất.
Sau khi kết hôn, Vương Quế Anh sinh một trai một gái, con trai Đàm Học Đồng cùng tuổi với Đàm Kim Hạ, con gái Đàm Tiểu Cầm nhỏ hơn Đàm Học Tùng hai tuổi.
Đàm Học Đồng và Đàm Tiểu Cầm đều học ở trấn, nên vẫn luôn ở nhà ông bà ngoại.
Nói đến cuối cùng, Dư Tú hết sức khinh thường : “Nhà họ Vương căn bản là cướp con, hai đứa trẻ cũng là kẻ vô ơn, ăn lương thực nhà họ Đàm, nghỉ hè cũng về thăm một chút...”
Tống Tử Dao ngờ hỏi vu vơ mà Dư Tú nhiều như , còn càng càng kích động, giọng càng lúc càng lớn.
Thấy Vương Quế Anh trong bếp đang nghi ngờ thò đầu cửa, Tống Tử Dao vội vàng đổi chủ đề khác, ngăn Dư Tú .
Vì Tống Tử Dao đến, nhà họ Đàm cho hạt kê cháo khoai lang, còn xào thêm một món bắp cải với mỡ lợn.
Trên bàn ăn, Chu Khai Liên và Dư Tú liên tục mời Tống Tử Dao ăn.
Vương Quế Anh nghĩ đến những gì thấy lúc nãy ở bếp, trong lòng khó chịu, cô cụ thể Dư Tú gì với Tống Tử Dao, nhưng thấy hai chữ “nhà họ Vương”.
Vương Quế Anh chắc chắn, Dư Tú đang bịa đặt về nhà đẻ của cô !
Lại thấy Tống Tử Dao và Dư Tú mật như , liền cảm thấy hai với là thông qua việc bịa đặt về cô !
Không nhịn nữa, Vương Quế Anh mở lời: “Em dâu, lúc nãy nấu cơm thấy em với thanh niên tri thức Tống về nhà họ Vương thế thế nọ, nhà họ Vương ?”
Dư Tú vẻ mặt đổi : “ ? Chắc cô lầm .”
“Hừ, tự em rõ.” Vương Quế Anh lạnh mặt, lôi Tống Tử Dao : “Cô và thanh niên tri thức Tống thật là hợp duyên, ở đó, còn tưởng hai mới là chị em dâu đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-46-2.html.]
Đàm Học Tùng đang lặng lẽ vét cơm khỏi ngẩng đầu liếc Tống Tử Dao, trong lòng thở dài: Bác cả cũng khá chuẩn đấy.
Mặt Chu Khai Liên sụp xuống, trừng mắt Quế Anh: “Người thanh niên tri thức Tống vẫn còn là con gái! Mày mà còn bậy nữa, thì đừng ăn cơm nữa.” Rồi hòa nhã với Tống Tử Dao: “Tiểu Tống , con dâu lớn từ đến nay ăn , nó xin cô.”
Tống Tử Dao ý châm chọc Vương Quế Anh vài câu, nhưng nghĩ dù cũng là khách, nên nhịn xuống.
“Không , bác gái.”
Trời bên ngoài càng lúc càng tối, Tống Tử Dao ăn vội vàng, liền định xin phép từ biệt .
Chu Khai Liên cũng giữ nữa, định bảo cháu trai Đàm Học Tùng đưa một đoạn, nghĩ khác thấy e sẽ đặt điều, bèn đổi sang Đàm Học Bách.
Đàm Học Bách mới mười tuổi, riêng với Tống Tử Dao cũng sợ gì.
Tống Tử Dao cảm ơn Chu Khai Liên, xách trứng gà rời .
Về đến ký túc xá, Tống Tử Dao liền gian.
Chu Khai Liên cho cô ba mươi lăm quả trứng gà, trứng gà khá nhỏ, tổng cộng chỉ bốn cân. Trứng trong gian đều lớn hơn, năm quả là một cân.
Tống Tử Dao đếm mười sáu cân, gom đủ hai mươi cân.
Gà mái trong gian cô cũng định bán, ngày mai đến trấn sẽ bắt vài con gà con.
Ngoài , Tống Tử Dao còn đựng ba cân táo đỏ, chuẩn ngày mai mang bán.
Sáng hôm cô xin phép nghỉ, đến trấn.