Hai cái nhỏ xíu, gói bằng giấy dầu, giấy dầu còn in chữ.
Tống Tử Dao hỏi: “Cái là mua ?”
Đàm Kim Hạ : “Không , là của đơn vị rể phát, chị mang về.”
Tống Tử Dao hỏi: “Chị về ?”
Đàm Kim Hạ gật đầu, dừng một chút hỏi Tống Tử Dao: “Em qua nhà gặp chị ?”
Có thể thấy chị gái Đàm Kim Hạ cũng chuyện của họ.
Tống Tử Dao vẫn lắc đầu: “Đợi hãy .”
Đàm Kim Hạ cũng miễn cưỡng.
Không Tống Tử Dao gặp chị gái Đàm Kim Hạ, mà là kiếp cô và cô chồng thực sự hợp .
Chị gái Đàm Kim Hạ tên là Đàm Kim Mai, lớn hơn Đàm Kim Hạ mười hai tuổi.
Theo lời Đàm Kim Hạ, lớn lên lưng Đàm Kim Mai.
Có thể thấy đối với Đàm Kim Hạ, chị còn chút tình nghĩa của .
Đàm Kim Mai quả thực cũng với Đàm Kim Hạ, hết lòng hết , việc đều đặt lợi ích của Đàm Kim Hạ lên hàng đầu.
, Tống Tử Dao và Đàm Kim Mai hình như là từ trường hợp, Đàm Kim Mai từ đầu gặp cô ưa cô.
Đàm Kim Mai tính cách đanh đá sảng khoái, quen với sự ôn hòa yếu đuối của Tống Tử Dao, cảm thấy xứng với Đàm Kim Hạ. Còn Tống Tử Dao thì, cũng hề thích cái kiểu chỉ trỏ của Đàm Kim Mai.
Cô và Đàm Kim Hạ xứng , liên quan gì đến Đàm Kim Mai chứ?
Ban đầu, mỗi gặp mặt, Đàm Kim Mai đều cô, cô luôn lắng trong im lặng, chỉ âm thầm oán trách trong lòng. Sau Đàm Kim Hạ nuông chiều ngày càng bạo dạn hơn, cô liền dám đáp trả Đàm Kim Mai vài câu.
Thế là dần dần trở thành, hai cứ gặp mặt là khí thế t.h.u.ố.c s.ú.n.g đầy mùi.
Đàm Kim Hạ cái lão già , cũng giúp ai, chỉ một bên hề hề mà xem kịch vui.
Với tính cách của Tống Tử Dao bây giờ, so với kiếp chỉ phần gay gắt hơn, chắc chắn sẽ càng thể hòa hợp với Đàm Kim Mai.
Nếu như , thì cứ gặp trễ một ngày một ngày .
Đàm Kim Hạ những tính toán nhỏ trong lòng Tống Tử Dao, chỉ thất vọng một chút thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-93-2.html.]
Nói vài câu nữa với Đàm Kim Hạ, Tống Tử Dao liền về ký túc xá.
Giờ , các thanh niên tri thức chắc là vẫn ở trại nuôi lợn về, cô định nhặt một chút cành cây, lá khô xung quanh nhà để củi đốt.
Sau khi tập thể nuôi lợn, chuồng lợn của điểm thanh niên tri thức bỏ hoang, dùng nhà kho, dụng cụ nhặt củi cũng để ở đây.
Tống Tử Dao chui tìm thấy dụng cụ, định bước thì bên ngoài vang lên tiếng chuyện.
Một nam một nữ.
Thì thầm đang gì.
Tống Tử Dao cầm dụng cụ bước , tiếng chuyện liền ngừng bặt.
Đào Xuân Ni và Vương Nhất Quang đồng thời đầu cô.
Tống Tử Dao: “...” Vậy là, cô chui trở chuồng lợn ?
Vương Nhất Quang phản ứng , với Đào Xuân *Ni: “Người cô tìm xuất hiện , về phòng đây.”
Tay Đào Xuân Ni để lưng, một chân nhón chân chấm chấm xuống đất, đầu nghiêng cũng gật gật.
Vẻ thiếu nữ đang yêu thể rõ ràng hơn.
Vương Nhất Quang đau đầu xoa trán, Tống Tử Dao một cái, mới về phòng.
Tống Tử Dao vội nhặt củi, mà kéo Đào Xuân Ni phòng của cô bé.
Cửa mở, kéo rèm lát lau xuống.
Cô chằm chằm Đào Xuân Ni, hỏi: “Em và Vương Nhất Quang, chuyện gì ?”
Đào Xuân Ni chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, phủ nhận: “Không chuyện gì hết mà.”
Tống Tử Dao đưa tay lấy hạt vừng đen dính môi Đào Xuân Ni xuống: “Nếu chị đoán sai, cái chắc là của bánh trung thu ?”
Hai miếng bánh trung thu Vương Nhất Quang gói , là để cho Đào Xuân *Ni.
Ai ngờ Đào Xuân Ni ngẩn một lát, lấy tốc độ nhanh như chớp, nhét tang chứng miệng.
“Không cái ! Không gì hết! Chị nhầm !”
Tống Tử Dao: “...”