Giang Vãn Nguyệt khẽ nhấp một ngụm rượu vang, khóe môi cong lên thành nụ  nhẹ:
 
"Lâm An?  chỉ xem   như một  giúp việc thôi, việc gì  động lòng?"
 
   trong phòng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lục Tần đầy vẻ chế giễu và hả hê.
 
Lục Tần cũng là một  ấm, nhưng gia sản nhà      thể so với bà chủ Giang.
 
Hắn  vẫn luôn theo đuổi Giang Vãn Nguyệt, nhưng cô  chẳng mấy khi để mắt tới.
 
Có lẽ vì thế mà   ghét .
 
Tối hôm đó,   đưa lên bảng confession của trường.
 
[Lâm An]
 
[Tiểu thư Giang    rõ ràng là   tình cảm gì với bạn. Mong bạn đừng  phiền cô  nữa]
 
[Sinh viên năm 2 nào đó,  thì cần mặt, cây thì cần vỏ. Người   từ chối , còn cố bám theo  gì? Không  chỉ là vì    tiền ? Đừng  mặt dày như  chứ!]
 
[Một nam sinh họ Lâm,  ơn đừng quấy rầy thiên kim tiểu thư nữa.]
 
 tức đến mức suýt đập điện thoại.
 
Cái đám …  bậy bạ như   thể   mất việc đấy,   hả?!
 
 vội vàng nhắn tin cho bà chủ Giang:
 
"Sếp, xin  nhé. Vụ confession   sẽ giải quyết trong vòng ba ngày."
 
Giang Vãn Nguyệt nhắn  một chữ quen thuộc:
 
"1."
 
 ngay  đó, cô   nhắn thêm:
 
"Phiền quá,  là   bạn trai  luôn  cho ."
 
 run tay đến mức đ.á.n.h rơi cả điện thoại xuống đất.
 
Bà chủ… Không thể như  !!!
 
Thế  chẳng   sẽ từ bảo mẫu  lương thành bảo mẫu miễn phí ?!
 
Vì ,  chỉ nhắn  một câu ngắn gọn:
 
"Từ chối nhẹ nhàng nhé."
 
Vụ confession  bảng tin, khả năng cao là do Lục Tần giở trò.
 
Hắn  cũng  theo đuổi Giang Vãn Nguyệt, nhưng mãi vẫn   cửa.
 
Biết  ngày nào cũng đưa cơm cho cô ,  liền  cạnh tranh một chút.
 
Thế là, Giang Vãn Nguyệt nhận  bánh quy bơ và bánh trứng muối do chính tay  .
 
Kết quả là, bà chủ Giang tưởng  .
 
Cô  đưa cái hộp đựng bánh bằng thép  gỉ cho , nhíu mày :
 
"Làm cũng  tệ, nhưng   đừng  nữa. Suýt nữa  gãy răng  . Vẫn là tiramisu   ngon hơn."
 
  hộp bánh,  bối rối:
 
"Cái      , sếp. Cô  trong túi còn  tấm thiệp kìa, chắc là ai đó thầm mến cô gửi đấy?"
 
Lông mày Giang Vãn Nguyệt cau  chặt hơn.
 
Cô  bật ,  tức  buồn :
 
"Lâm An học trưởng,   đưa đồ ăn cho ,  nghĩ chuyện   ý nghĩa gì?"
 
 suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-lam-bao-mau-thi-lam-nguoi-yeu/chuong-2.html.]
"Chứng tỏ… cô là một bạch phú mỹ (rich & pretty girl), mắt  của bọn họ   tệ?"
 
"Không." – Cô  khoanh tay ,   với vẻ đầy ẩn ý.
 
"Điều đó chứng tỏ…   đang giành bớt công việc của . Cậu nên lo lắng xem vị trí bảo mẫu của    đe dọa   ."
 
Trong lòng  lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
 
" sếp …   tỏ tình với cô, chuyện  hình như  liên quan gì đến  , đúng ?"
 
"Hửm?" – Tiểu thư Giang liếc  một cái, giọng điệu thản nhiên.
 
"Cậu mang danh nghĩa là ‘kẻ si mê’ của , chẳng lẽ  nên giải quyết giúp  mấy kẻ tình địch  ? Hay là… lương  trả vẫn  đủ?"
 
"Đủ  đủ ! Vậy thế  , từ nay về , nếu  ai tỏ tình với cô,  sẽ   chuyện với  đó, khuyên họ từ bỏ,  chứ?"
 
"Tùy ."
 
Cầm tiền thì   việc.
 
  đầy vài phút , bà chủ Giang đưa cho  cả một giỏ thư tình.
 
"Không  ai gửi,  tự xử lý ."
 
 liếc sơ qua, ước chừng  đến hơn trăm lá thư.
 
Ơ…
 
Công việc   vẻ  quá sức thì ?
 
Bà chủ Giang  lưng định rời .
 
 vội vàng kéo cô  .
 
"Sếp! Khoan ! Về chuyện ‘tình địch’,  nghĩ vẫn nên… bàn bạc kỹ hơn một chút !"
 
…
 
Sinh nhật của Giang Vãn Nguyệt sắp đến.
 
Mấy ông bạn cùng phòng bỗng nhiên hỏi :
 
"Ông chuẩn  quà gì cho cô  ?"
 
Thực , ban đầu   định tặng gì cả. Dù   cũng chỉ là một kẻ si mê giả,   thực sự thích cô .
 
 nghĩ … hình như vẫn nên lấy lòng sếp một chút.
 
Dù  cũng là quan hệ công việc, sinh nhật sếp mà  tặng quà thì  quá đáng.
 
Mấy thằng bạn vây quanh , tám chuyện rôm rả:
 
"Anh em, ông đừng để thua tên Lục Tần đấy nhé!"
 
"Nghe  năm nay thằng đó chịu chi lắm!"
 
 cau mày:
 
"Đừng gọi cô  là ‘tiểu thư’, cô   thích."
 
Thằng bạn  gượng:
 
"OK, OK… Người  còn chẳng thèm liếc mắt ông một cái mà ông  bảo vệ ."
 
Một đứa khác chen :
 
"Ông  chuẩn  kỹ đấy,   Lục Tần đích   hẳn một cái trâm cài áo, dùng  đá quý thật, cực kỳ đắt!"
 
Đá quý?
 
Hộp trang sức của Giang Vãn Nguyệt còn to hơn cả tủ quần áo của .
 
Vàng bạc đá quý cô  đeo đến phát chán , dạo  còn đang mê mẩn mấy món đồ thủ công nữa cơ.
 
Quà của Lục Tần? Chắc gì cô   thèm để mắt đến.