Giang Vãn Nguyệt khẽ lắc ngón tay, viên đá nhỏ  móng tay lấp lánh  ánh đèn.
 
Cô  bật ,  sang nhân viên cửa hàng:
 
"Quẹt thẻ ."
 
 thừa nhận…
 
Đây chính là hai từ  nhất  đời.
 
Bộ vest 60.000 tệ, ai mà  yêu cho ?
 
  thể mặc nó suốt 50 năm luôn!
 
Bữa tiệc  Giang Vãn Nguyệt mời bạn bè đến, nhưng    thấy Lục Tần trong nhà cô .
 
Hắn mặc một bộ vest xanh đậm, thắt nơ đỏ.
 
Thật lòng mà … trông  giống Thám tử Conan.
 
Lục Tần cứ bám dính lấy Giang Vãn Nguyệt, liên tục bắt chuyện.
 
Lúc thì khen váy cô  , lúc thì  lớp trang điểm của cô  thanh thoát,   bảo rằng khí chất cô  cao quý thế nào.
 
  cách đó hai mét,  thấy Giang Vãn Nguyệt liên tục nháy mắt với .
 
Ban đầu   hiểu cô   gì.
 
Sau đó, cô   hiệu tay – lúc   mới bừng tỉnh.
 
 lập tức bước tới, kéo Lục Tần sang một bên:
 
"Bạn học Lục Tần, váy của tiểu thư Giang  nhăn , cần xử lý một chút."
 
Ngay lúc đó,   thấy một tiếng “tách” giòn giã.
 
Lục Tần khựng , sắc mặt cứng đờ,  nghiến răng:
 
"Lâm An! Quà sinh nhật  chuẩn  cho Vãn Nguyệt…    vỡ !"
 
  theo ánh mắt , thấy  sàn nhà là một cái trâm cài áo vỡ thành từng mảnh.
 
Chắc đây chính là món quà mà Lục Tần  tự thiết kế và chế tác.
 
Ừm…  một câu      nên   .
 
Tủ trang sức của Giang Vãn Nguyệt vốn  chất đầy trâm cài, từ kim cương, pha lê đến ngọc trai, đủ cả.
 
  dám cá…
 
Cô  chắc chắn sẽ  thích một cái trâm hình nơ bướm với đá màu sặc sỡ thế .
 
Lúc , quản gia của Giang gia bước lên, đúng lúc giải vây:
 
"Ngài Lục, mời ngài  phòng khách nghỉ ngơi một lát. Chúng  sẽ sắp xếp  sửa  món quà của ngài, xin đừng lo lắng."
 
Lục Tần  lạnh:
 
"  lo. Ai  vỡ thì  đó đền."
 
" đền."
 
Giang Vãn Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
 
Lục Tần sững sờ, vẻ mặt thoáng cứng .
 
Cô  bình tĩnh  tiếp:
 
"Là  gọi   đến. Cũng là  bảo   kéo  . Nên  chịu trách nhiệm."
 
Sắc mặt Lục Tần lúc xanh lúc trắng, lúng túng đáp:
 
"Cái … vốn là quà tặng  mà. Chỉ cần   giận, đền    quan trọng."
 
Dứt lời,    rời .
 
Lúc , quản gia bước lên, lễ phép hỏi :
 
"Không  ngài là…?"
 
Giang Vãn Nguyệt nhẹ nhàng đáp  :
 
"Lâm An, học trưởng của ."
 
Quản gia lập tức nở nụ  niềm nở:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-lam-bao-mau-thi-lam-nguoi-yeu/chuong-4.html.]
"Chào ngài Lâm, hân hạnh  gặp."
 
 bắt tay ông , trong lòng gào thét:
 
Quản gia ơi!
 
Thật  ông mới là sếp của  !
 
Cứ gọi  là Tiểu Lâm thôi, đừng khách sáo thế hahaha!
 
Giang Vãn Nguyệt  theo  bố cô , trò chuyện vui vẻ với mấy vị doanh nhân lớn.
 
  loáng thoáng   khen cô  thông minh, quyết đoán, phong thái mạnh mẽ.
 
 thì trốn  một góc, lén lấy ba ly rượu champagne.
 
Mỗi ly chỉ  một chút xíu, uống xong  còn  kịp nếm  vị gì.
 
Lúc , Lục Tần   từ   lặng lẽ xuất hiện bên cạnh .
 
Hắn chỉ  một  trai cao ráo, điển trai cách đó  xa:
 
"Thấy   đó ? Tên là Từ Hành Phàm, là vị hôn phu do gia đình sắp đặt cho Giang Vãn Nguyệt."
 
 chậm rãi gật đầu.
 
À…
 
Thì  đây là “chồng tương lai” của bà chủ Giang?
 
Lục Tần   với ánh mắt khinh miệt:
 
"Lâm học trưởng, tự   ,   điểm nào so  với   ?"
 
Hả?
 
   định so bì với  ?
 
 chỉ là một  sinh viên nghèo,  gì để so với thiếu gia nhà giàu chứ?
 
Đang  dở, thì Từ Hành Phàm bất ngờ  về phía chúng .
 
Anh  nở nụ   thiện, bắt chuyện với cả hai:
 
"Hai  chắc bằng tuổi Tiểu Vãn nhỉ?  lớn hơn một chút,  nghiệp vài năm , giờ đang tiếp quản công ty gia đình."
 
Chả trách phong thái tự tin đến thế…
 
Thì  là một tổng tài!
 
Anh   bổ sung thêm một câu:
 
"Nhà  kinh doanh trang sức đá quý."
 
Sắc mặt Lục Tần tối sầm .
 
Không trách    cố tình thiết kế trâm cài áo gì đó để tặng Giang Vãn Nguyệt.
 
Hóa  là  đọ sức với vị thiếu gia nhà họ Từ .
 
Lúc , Từ Hành Phàm đưa cho  một ly rượu vang:
 
"Vừa   thấy  lấy mấy ly champagne,  vẻ khá hứng thú với rượu? Thử xem ly  ,  mang từ nhà đến."
 
 nhấp một ngụm,    ánh mắt chờ đợi của  .
 
Bèn thuận miệng khen:
 
"Rượu ngon,  dễ uống."
 
Anh  mỉm  nhẹ:
 
"Không  rượu ngon gì , chỉ là  tự ủ chơi thôi."
 
Nói ,    đưa cho  một ly khác:
 
"Thử thêm ly  xem?"
 
 c.ắ.n răng uống tiếp,  vẫn theo phản xạ mà khen:
 
"Cũng  ngon."
 
Thật …
 
 chẳng nếm  vị gì cả.
 
Cả đời   uống  mấy  rượu vang !