Lý Viễn lỡ tay  rơi chén   bàn xuống đất,   trong phòng vội vàng quỳ xuống, tiếng kim rơi cũng  thể  thấy.
“Nói tiếp!”
Ba chữ đơn giản như  bật  từ kẽ răng.
“Đan dược   khi dùng  vẻ tinh thần dồi dào, kỳ thực  khác gì g.i.ế.c gà lấy trứng, hao tổn chính là sinh cơ của Thái hậu nương nương!”
“Nương nương dùng quá nhiều, bây giờ, bây giờ, e rằng——”
“Làm càn!”
Lý Viễn nổi giận đùng đùng, một cước đá ngã lăn  vị thái y.
Trong cơn thịnh nộ,  cũng ngất .
Ôi chao ôi chao, loạn cả , loạn cả .
Lý Viễn bất tỉnh nhân sự,  chính là chủ nhân lớn nhất của hậu cung .
Ta lập tức hạ lệnh bắt tên đạo sĩ già lừa đảo  , lệnh cho thái y dốc  lực cứu chữa mẫu tử Lý Viễn.
   lén lút thêm chút “gia vị”  cái  thể rách nát của Lý Viễn, khiến  nhất thời nửa khắc cũng  thể xuống giường .
Bên giường bệnh của Lý Viễn,  và Hạ Hồng Diệp mỗi   một bên.
“Thái hậu bên  thế nào ?”
Hạ Hồng Diệp cong môi: “Ước chừng chỉ vài ngày nữa thôi, nếu bệ hạ tỉnh  nhanh, còn kịp  thấy bà  tắt thở.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Ta liếc  Hạ Hồng Diệp,  ánh nến, đôi môi đỏ của nàng  như máu.
“Nhanh ? Ta   thấy  chậm ?”
…
Lý Viễn cũng coi như  phúc, kịp lúc  thấy Thái hậu tắt thở.
Tên đạo sĩ già  cũng giống như kiếp , chỉ chờ Lý Viễn xử lý.
Trải qua biến cố , chút tinh thần ít ỏi còn sót  của Lý Viễn cũng tiêu tán hết,  liệt giường nhiều ngày,  thể dậy nổi.
Nước  thể một ngày   vua, tự nhiên chỉ  thể do Hoàng trưởng tử giám quốc.
Hoàng trưởng tử còn nhỏ, Hoàng đế bệnh nặng  dậy nổi,  là Hoàng hậu tự nhiên  giúp đỡ phân ưu giải nạn.
Ta mưu tính bấy lâu, cuối cùng cũng  cơ hội, vươn tay đến triều đình.
Ngày phụ  đến gặp ,  đang   án thư phê duyệt tấu chương.
“Nương nương, thần  một việc  hiểu.”
“Phụ   cần  hỏi, điều ngài đang nghĩ, cũng chính là điều  đang nghĩ.”
Phụ  lộ vẻ kinh ngạc: “Nương nương thật sự   chuyện động trời?”
“Thế nào là đúng sai?” Ta  xuống phụ : “Phụ , đợi   lên cái ghế  , sẽ  còn đúng sai nữa.”
“Hoàng trưởng tử   trưởng thành, nương nương sẽ là Thái hậu thuận lý thành chương, hà tất   con đường ?”
“Phụ , lúc nhỏ  ở nhà, ông nội  luận về văn chương tâm tư, nam nhi đương thời cũng  bằng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-lam-hoang-hau-nua-aomw/chuong-10.html.]
“Tại     áo cưới cho  khác!”
“Con là nữ nhi! Nữ nhi   thể chủ chính?”
Ta quan sát phụ  thật lâu, cho đến khi ông   nhịn  mà dời mắt ,  mới mở miệng:
“Có gì  thể?”
“Từ  đến nay  từng  tiền lệ!”
“Vậy thì, bắt đầu từ .”
“Phụ , con  còn đường lui nữa, nếu  bằng lòng thì ở  triều đình giúp con, nếu  bằng lòng thì dâng tấu từ quan, chuyện của Tạ gia   cần  nhúng tay  nữa.”
Phụ  mặt mày xám xịt, lùi  mấy bước,   với vẻ kinh ngạc.
“Tạ gia, nguyện  theo nương nương.”
Lý Viễn dưỡng bệnh trong  thời gian ,  ngày ngày mang tấu chương đến bên giường  xử lý.
Từ việc ban đầu hỏi han từng chuyện một, đến   việc lớn bẩm báo, việc nhỏ  hỏi, dần dần vươn tay  triều đình.
Tạ gia vốn là thế gia hàng đầu Đại Chu, quan hệ thông gia vô  kể,  Tạ gia ở phía  chống lưng cho   việc, dù trong triều  chút lời  tiếng , cũng đều nhịn xuống.
Lý Viễn dù  còn trẻ, nếu  điều dưỡng cẩn thận, thật   thể hồi phục.
Cho dù  khỏi hẳn, cũng  thể sống lay lắt thêm vài năm.
Hạ Hồng Diệp hỏi   nghĩ  đối sách ,  cố ý úp mở:
“Kẻ hèn  tự  diệu kế.”
Nàng  liếc xéo : “Ghét nhất đám   sách các ngươi, cứ thích  bóng  gió.”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
“Trong lãnh cung chẳng  còn  vị đường  dịu dàng đáng yêu của  ?”
Hạ Hồng Diệp   nhướn mày,  đó  lớn: “Ngươi đúng là  cách tận dụng  thứ.”
Đó là đương nhiên, cần kiệm là tố chất cơ bản nhất của Hoàng hậu chúng .
Ta sai   đón Miên Miên cô nương ở lãnh cung  đưa đến bên cạnh Lý Viễn, hai  cũng  hai năm  gặp,  gặp mặt   như mưa.
Giống như Ngưu Lang Chức Nữ gặp   cầu Ô Thước, thật cảm động.
“Lý lang,  gầy  .”
“Miên Miên, nàng cũng gầy  .”
Chẳng   gầy   , một  ăn thuốc độc cả năm, một  ở lãnh cung hơn hai năm,  gầy thì hai  các ngươi  “trâu bò” đến mức nào?
“Thần  nghĩ, bên cạnh Bệ hạ cần    nóng  lạnh nên   lãnh cung đón Miên Miên đến.”
“Không   với Bệ hạ, mong Bệ hạ đừng trách tội thần .”
Lý Viễn ôm mỹ nhân trong lòng, nào   sức  mà quản những chuyện nhỏ nhặt :
“Ái phi, nàng  lòng .”
Ta còn   nhiều chỗ  lòng,   ngươi còn  thể thấy .