Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Không làm người công lược - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-09 11:51:56
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thời gian tôi dưỡng thương, Thẩm Từ luôn theo sát một bên không rời. Không biết từ khi nào, khoảng cách trên giường của chúng tôi ngày càng gần hơn. Và tôi cũng dần nhận ra bản thân đã yêu người đàn ông này. 

 

Yêu Thẩm Từ giống như một điều hiển nhiên đối với tôi. Anh cao ráo, đẹp trai, dáng người chuẩn, năng lực mạnh, gia cảnh giàu có, là mẫu đàn ông trong mộng của vô số cô gái trên đời này. Ngay cả người từng theo chủ nghĩa độc thân như tôi cũng chẳng thể chống lại sức hút của anh. 

 

Buổi tái khám cuối cùng, bác sĩ nói vết thương của tôi đã hoàn toàn lành hẳn, có thể sinh hoạt như bình thường được rồi. Theo lý mà nói, bây giờ tôi nên dọn ra khỏi phòng của anh, nhưng tôi không làm vậy. Sau khi về nhà, tôi nắm lấy tay anh, nói:

 

-Em muốn tiếp tục ở lại phòng của anh.

 

Thẩm Từ nhìn tôi, nở một nụ cười ấm áp tựa gió xuân rồi gật đầu. Anh cười lên nhìn rất đẹp, nói một câu khuynh quốc khuynh thành cũng không quá. Thật may mắn là anh ấy cũng có tình cảm với tôi. 

 

Ba ngày sau, chúng tôi sang Nhật Bản để bù lại tuần trăng mật lúc trước. Hai chúng tôi cùng nhau trượt tuyết, ngâm suối nước nóng, tình cảm mau chóng tăng vọt. 

 

Khi chính thức yêu nhau, tôi mới phát hiện ra khi chỉ có hai người Thẩm Từ thật sự rất thích làm nũng và ỷ lại tôi. Lúc thì đòi tôi sấy tóc cho, lúc thì nằm lăn ở ghế sofa chờ tôi bế lên giường. Mà tôi vốn là người có thói quen chăm sóc người khác, lại đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nên anh muốn gì tôi cũng chiều theo.  

 

Hệ thống mắng tôi là đồ não yêu đương, tôi trực tiếp khịa lại nó.

 

-Mày đang ghen tị vì không có người yêu đẹp trai hoàn hảo như tao chứ gì.

 

Hệ thống tức đến xì khói, chưa kịp mắng lại thì tôi đã nhanh tay tắt nó đi.

 

Ngày cuối cùng ở Nhật Bản, khi đang trượt tuyết thì một trận tai nạn bất ngờ ập đến. Một trận tuyết lở lớn xảy ra, cả tôi và Thẩm Từ đều bị cơn lũ tuyết cuốn trôi.

 

Tôi may mắn hơn anh một chút, lúc bị tuyết đẩy đi đã bám được vào một gốc cây. Khi tuyết lở dừng lại, tôi vùng vẫy trèo lên trên. Nhìn cả một vùng tuyết trắng rộng lớn trước mắt, sắc mặt tôi trở nên tái nhợt. Thẩm Từ của tôi rốt cuộc đang ở đâu?

 

Tôi run rẩy bật hệ thống lên, nức nở cầu xin nó giúp tôi tìm Thẩm Từ. Hệ thống lần này không dám cợt nhả tôi. Chuyện liên quan đến sống c.h.ế.t của Thẩm Từ, nó lo lắng hơn bất cứ ai. 

 

Ra đa của hệ thống chỉ quét được bán kính hai mươi mét quanh tôi, vậy nên tôi không thể đứng yên được. Tôi vắt óc nhớ lại hướng chảy của tuyết lúc đó rồi vội vàng chạy theo. Cứ thế chạy mười mấy phút, âm thanh reo mừng của hệ thống vang lên bên tai tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-7.html.]

-Tìm được rồi!

 

Sau khi xác định đúng vị trí, tôi dùng hai tay điên cuồng đào bới. Tôi phải mau chóng tìm được Thẩm Từ, nếu không thì tính mạng anh sẽ gặp nguy hiểm mất.

 

Hệ thống lạc quan an ủi tôi: 

 

-Cô đừng lo, anh ta là người có đại khí vận mà. Chắc sẽ không sao đâu.

 

Tôi không quản nó, chỉ ra sức đào bới nhanh hơn. Đào hơn nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng trông thấy quần áo của Thẩm Từ. 

 

Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi đào càng nhanh hơn, cuối cùng cũng kéo được anh lên mặt đất. Lúc này người Thẩm Từ rất lạnh, hơi thở vô cùng yếu ớt. Tôi run rẩy cõng anh lên vai, chạy về phía khách sạn. Nhưng khách sạn cách đây quá xa, còn tôi cũng đã sớm kiệt sức, bước chân dần trở nên nặng nề. 

 

Vừa đi, tôi vừa cố gắng kêu gọi Thẩm Từ tỉnh lại, nhưng anh đã hoàn toàn rơi vào hôn mê. Nước mắt tôi rơi như mưa, bước chân vẫn chưa từng dừng lại. Hệ thống kiểm tra cơ thể Thẩm Từ, do dự hồi lâu rồi nói:

 

-Không kịp nữa rồi. Chỉ hai phút nữa là anh ta sẽ ngừng thở. 

 

Cả người tôi ngã khuỵu. Tôi gào lên:

 

-Không thể như thế được! Anh ấy là người có đại khí vận mà!

 

Hệ thống thở dài:

 

-Người có đại khí vận cũng không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử được. Tôi có cách giữ cho anh ta sống đến lúc cô đưa anh ta về khách sạn cứu chữa. Cái giá phải trả là một năm tuổi thọ của cô, cô đồng ý chứ?

 

-Tôi đồng ý! Làm mau lên!

 

Có gì phải do dự khi mạng sống này là chính anh trao cho tôi chứ. Nếu không phải đến công lược anh, tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

 

Loading...